Chương 7.2: Ký túc xá

Trước mắt cũng chỉ có thể mặc định là những quan hệ trong nhà có tác dụng...

Dù sao ở chỗ này, cô không quen người ta, thật sự không biết còn ai có thể nghĩ đến cô như vậy, chiếu cố cô.

Sau khi tan làm trở về, người nhà lại gọi điện thoại cho Vu Tiêu Băng.

Khi cô nói đến chuyện chia ký túc xá, bọn họ còn giật mình hơn cả cô, bảo cô nhanh chóng gọi điện thoại cho chú ngay tại chỗ, nói cảm ơn tấm lòng của chú đã giới thiệu công việc này cho cô. Năm nay cô sẽ tranh thủ tìm bạn trai, không để chú lo lắng cho cô nữa.

Tóm lại, trong lời nói đều là ám chỉ Vu Tiêu Băng nhanh chóng kết hôn, đừng kéo dài, lại kéo đến sang năm thì ba mươi rồi. Còn nói tình huống này của cô nếu đặt ở thôn kế bên, qua vài năm nữa đều có thể làm bà nội rồi.

Vu Tiểu Băng hít thở không thông một trận, vất vả lắm mới cúp điện thoại, đầu óc đều đau nhức.

Cô thực sự cảm thấy đối phó với gia đình mệt mỏi hơn là đối phó với công việc.

Ngày hôm sau, Vu Tiêu Băng đến công ty tìm chị Lỗ lấy chìa khóa ký túc xá, nhận đồ dùng sinh hoạt, còn đi cùng chị ấy đi qua thu dọn một chút.

Đây là một căn hộ đơn loại hơn mười mét vuông, đồ nội thất đầy đủ, có thể trực tiếp xách túi vào ở, buổi sáng dì dọn vệ sinh đã đến trước quét tước, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Vu Tiêu Băng thậm chí có cảm giác mình từ khách sạn này chuyển đến khách sạn khác, không nói tới điều kiện ở cực kì tốt, còn không cần trả tiền thuê nhà, sớm hay muộn gì cũng chỉ cần sáu bảy phút, tản bộ một bước liền về nhà, trước khi tới Bắc Kinh, cô căn bản cũng không dám nghĩ tới.

Sau khi đi ra từ ký túc xá, trước khi trở về công ty, chị Lỗ đã phát hóa đơn cho cô ký nhận, bảo cô tìm khách sạn theo yêu cầu này rồi lập hóa đơn cho chị ấy.

Vu Tiểu Băng một mình đến khách sạn làm thủ tục trả phòng, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được cô gái ngày đó đưa bánh cuộn trứng gà cho cô.

Mãi đến khi cô cầm hóa đơn chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả vừa nhìn, thật đúng là tìm được một bóng lưng có chút quen mắt ở trong đại sảnh.

Vu Tĩ Băng đi qua nhẹ nhàng kéo cô một cái: “Này.”

Đối phương xách đồ trong tay, sau khi nhìn thấy cô liền nở nụ cười: “Cô vẫn còn ở đây à?”

“Ừm.” Vu Tiêu Băng cuối cùng cũng tìm được cô ấy, gật gật đầu với cô gái: “Tôi thông qua phỏng vấn rồi, hôm nay chuẩn bị chuyển đến ký túc xá của công ty. Sao mấy hôm nay tôi không nhìn thấy cô?”

“Tôi từ chức rồi.” Em gái thè lưỡi một chút: “Mua vé tàu cao tốc chiều nay về Trùng Khánh, có chút đồ ở bên này quên cầm đi, buổi sáng vừa hay trở về lấy.”

Vu Tiêu Băng gần như có thể cảm nhận được hơi thở tự do trên người cô ấy. Năm ngoái, cô vừa mới chạy trốn khỏi tổ sản xuất cũng như vậy, đặt một vé xe về nhà, giống như cả thế giới đều từ từ mở ra trước mắt cô.

Cô cúi đầu lục lọi trong túi một chút, lấy ra một túi kẹo bạc hà vị chanh đã chuẩn bị mấy ngày đưa qua: “Cái này cho cô ăn, cám ơn ngày đó đã tặng cho tôi bánh cuộn trứng gà.”

Em gái sửng sốt vài giây, lập tức cười rộ lên: “Cũng cảm ơn cô, đã thông qua phỏng vấn rồi, tiếp sau đây phải làm việc chăm chỉ, tranh thủ đứng vững gót chân ở Bắc Kinh.”

“Ừm, chúng ta cùng nhau cố lên.”