Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mối Tình Đầu

Chương 30.2: Làm người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa, điều ngạc nhiên nhất là tổng giám đốc còn nhớ kỹ như vậy nữa. Vi tổng cầm lấy bút từ trong tay Bùi Dịch, đột nhiên ông ta xoay người ở trước mặt Bùi Dịch, ra hiệu cho anh: “Cây bút này của cậu không tệ, tôi lấy đi nhé.” Bùi Dịch dựa vào ghế làm việc, giơ tay kéo cà vạt, nhìn Vi tổng nói: “Ông đã lấy bao nhiêu cây bút của tôi rồi?”

“Đây không phải là vừa đúng lúc thấy được sao? Thật sự đây là lần cuối cùng tôi lấy bút của cậu, tại tôi nhìn rất thích nó.”

Nói xong, Vi tổng liền đưa bút trong tay cho Vu Tiêu Băng. “Này, cầm lấy đi, lần sau tìm lãnh đạo ký tên thì nhớ mang theo bút đấy nhé, cô xem, cô cũng không đoán được bút của lãnh đạo có phải bị tôi trộm hay không nữa.” Hai mắt Vu Tiêu Băng mở to, không hiểu tình hình trước mắt là như thế nào, Thạch tổng ở bên cạnh sờ bụng mình, cười đến mức không dừng lại được. “Vi tổng, được lắm, anh có thể thuận tay lấy đồ của anh Bùi như một ân huệ đúng không?”

Bùi Dịch đưa tay xoa trán, sau đó đặt tay lên bàn, nói với giọng bất lực: “Không có gì, dù sao cũng lấy từ văn phòng tổng hợp.”

Vi tổng cười nhìn Vu Tiêu Băng rồi nói: “Yên tâm đi, cái này là cậu ấy tự bỏ tiền ra mua, cô cũng thích đồ của cậu ấy chứ? Các cô gái của công ty chúng ta đều rất ít khi gặp được cậu ấy, lúc cậu ấy vào công ty còn chưa được nửa tháng đã mất một đống đồ đạc.”

Không hiểu sao, Vu Tiêu Băng có chút muốn cười, cô không rõ là rốt cuộc đồ đạc của Bùi Dịch bị chính anh làm mất hay là bị người khác lấy đi nữa. “Cô có biết vì sao tôi tặng cô cây bút này không?” Vi tổng nghiêm túc nhìn Vu Tiêu Băng và hỏi khiến cô có chút đỏ mặt.

Đay là đồ của Bùi Dịch, hơn nữa, trong công ty này, người duy nhất có liên quan đến quá khứ của cô cũng chỉ có Bùi Dịch.

Vi tổng dựa vào bàn làm việc của Bùi Dịch, thấy cô không trả lời liền giải thích: “Mấy cô gái các cô một mình đi làm ở ngoài cũng không dễ dàng, trước kia tôi có làm việc ở công trường với ba cô hai năm, nửa đêm đói bụng về đến nhà đều là ông ấy nấu mì cho tôi ăn. Ba cô rất thật thà, cũng rất tốt.”

Vu Tiêu Băng không biết còn có chuyện như vậy.

Ba cũng không nói với cô chuyện này, chắc là Vi tổng tự nhớ ra. Thật ra thì cô vẫn luôn muốn bảo vệ lòng tự trọng của ba mình, nhưng cô cũng biết khi người khác nói ba cô là đầu bếp ở công trường thì đều có một chút khinh thường.

Nhưng Vi tổng lại vì những chuyện nhỏ xảy ra lúc trước mà vẫn còn nhớ đến bây giờ khiến trong lòng cô có loại cảm giác không nói ra được. Khi cô ngẩng đầu nhìn Vi tổng thì khóe miệng hơi cong lên, hốc mắt cũng có chút nóng lên. “Cảm ơn Vi tổng, tôi sẽ nói với ba tôi biết rằng ông vẫn còn nhớ ông ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »