Chương 31.1: Tẻ nhạt

Vi tổng không kìm được lại bật cười, đột nhiên anh ta tiến đến bên tai Bùi Dịch, nhỏ giọng nói một câu, Vu Tiêu Băng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Bị người ta áp sát như vậy, Bùi Dịch khó hiếm thấy không né tránh, liền duỗi chân dài ngồi ở chỗ đó, Vi tổng thấy phản ứng này của anh, lại túm lấy bả vai anh nói một câu gì đó.

Bùi Dịch trực tiếp đưa tay đẩy anh ta ra, vô thức nhìn lướt qua chỗ Vu Tiêu Băng, nhưng rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.

“Không có.”

Vi tổng lại giơ hai tay đầu hàng, không nói lời nào.

Nhưng không đến một giây sau, anh ta lại “Ồ” một tiếng, hỏi:

“Không có, vậy tai anh đỏ cái gì?”

Cuộc đối thoại mã hóa này đã làm cho Vu Tiêu Băng mờ mịt, không hiểu sao cô lại cảm thấy hai người này nói chuyện thì thầm có liên quan tới cô.

Tim đập nhanh hơn, Vu Tiêu Băng có chút không chịu được nữa, nghĩ nên về trước, vội vàng quét tài liệu gửi cho Ban Trân, nhưng lúc này Vi tổng đột nhiên lại nói:

“Tiêu Băng, là như vậy, thật ra chú Vu Hải của cô là bạn học đại học của tôi, chúng tôi đều học ở đại học Giao Thông, có vấn đề gì thì cô tới tìm tôi nói chuyện phiếm cũng không sao, coi những lãnh đạo như chúng tôi như anh cả là được rồi.”

Vu Tiêu Băng vội vàng gật đầu, nói “Được.”

Thạch tổng “Ôi” một tiếng, đột nhiên lại xen vào.

“Bây giờ, ban lãnh đạo đều cầu mong trẻ hóa, tôi đây cũng không hoàn toàn là lão đại ca. Năm nay, Bùi tổng mới ba mươi tuổi, nhỏ hơn hai chúng ta một hệ, cậu ấy và Tiêu Tiêu ngang hàng, anh đừng nói người ta già nưuac.”

Tay Vi tổng khoác lên vai Bùi Dịch, còn vỗ vỗ anh, nói với Thạch tổng:

“Không chênh lệch quá là được rồi, con trai tôi thấy anh gọi là chú, thấy lão Bùi cũng gọi cậu ta là chú, đàn ông đến ba mươi tuổi, tất cả đều đối đãi giống với lão đại ca, ai quan tâm cậu ta bao nhiêu tuổi chứ.”

Bùi Dịch cúi đầu nghịch bút, một tay xoa lỗ tai, không nói gì, cảm giác anh giống như là chấp nhận.

Vu Tiêu Băng càng nhìn bộ dáng nhàn tản hàng ngày của Bùi Dịch, lại càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, cô rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Tôi biết rồi, Vi tổng, vậy tôi đi trước.”

Vi tổng còn đang nhéo cánh tay Bùi Dịch, nghe Vu Tiêu Băng nói chuyện, gật gật đầu nói: “Được, bận đi, trong công ty ai muốn khi dễ cô cứ đến cáo trạng, tôi và chú cô, còn có ba cô… À, còn có bạn cùng lớp trung học của cô, đều quen thân cả.”

...

Tổng giám đốc vậy mà cũng biết thật ra hai người bọn họ là bạn học trung học?

Cô nhớ rõ cô chỉ nhắc tới với Ban Trân...

Vu Tiêu Băng có chút ngây ngốc gật gật đầu, sau đó cầm văn kiện chạy trối chết ra ngoài, cô vừa đi vừa giơ mu bàn tay lên che miệng, đuôi mắt đỏ lên, trái tim đập loạn xạ.

Chỉ nhìn anh như vậy cũng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thích nhưng lại không có được, cảm giác rất... rất khó chịu.

Người chú có tiền đồ nhất nhà cô cũng học ở đại học Giao Thông, tổng giám đốc và chú cô là bạn học đại học, khoa đều ở cùng một trường học, cho nên thật ra bọn họ coi như là có quan hệ đàn anh lớp em với Bùi Dịch.

Vu Tiêu Băng lại nghĩ đến nữ sinh tốt nghiệp Phục Đán trông giống Vương Tổ Hiền, trong lòng vừa chua xót vừa trướng.

Không biết giữa cô ta và Bùi Dịch đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ đến có một cô gái ưu tú có khả năng giống như bạn gái đi bên cạnh anh, không chỉ có ý đồ nói chuyện phiếm với anh, cô liền rất muốn véo mình một cái... Hoặc là đi véo Bùi Dịch một cái.

Nhưng... Cô không có tư cách này.