Chương 11: Say rượu (H)

Tô Tình mở cửa, chỉ thấy hai bóng người cao lớn: Dư Sinh và Dịch Hướng Thư.

Dịch Hướng Thư là giám đốc của công ty anh, làm phù rể trong hôn lễ. Cho nên cô nhớ rõ anh ta, thấy trên vai anh ta đang đỡ Dư Sinh.

"Chị dâu, hai ngày nay không biết A Sinh uống nhầm thuốc gì mà liều mạng kéo tôi tăng ca. Đêm nay còn uống rượu như nổi điên, tôi trả lại người cho chị. Cái khác thì tôi không quản nữa..."

Dịch Hướng Thư híp đôi mắt hoa đào, cười đẩy củ khoai nóng bỏng tay về phía trước. Bước chân rời đi nhanh như chớp.

Cơ thể thẳng tắp của Dư Sinh nặng nề đảo về phía cô. Mặc dù cô cao gầy nhưng sức lực không đủ, vốn không đỡ nổi anh. Cô lảo đảo lùi về sao mấy bước, tóm được cái tủ bên cạnh giúp hai người đứng vững được.

Cả người anh toàn mùi rượu, áo sơ mi trên người có hơi nhăn. Cô chật vật vươn tay vỗ vai anh, thở hổn hển, cảm thấy phong thủy xoay chuyển, hôm qua anh mới chăm sóc bệnh nhân là cô, đêm nay cô lại phải chăm sóc anh đã say rượu: "Em không đỡ nổi anh, anh dùng thêm chút sức đi."

Dư Sinh nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, cố gắng mở hai mắt ra. Say khi uống rượu say, đáy mắt anh tĩnh mịch thâm trầm, cứ như hai cái đầm sâu không đáy.

Anh cố sức nhìn chăm chú người trước mặt, dường như đang tỉ mỉ phân biệt. Sau đó cố gắng ổn định lại bản thân. Cô thấy thế thì chuyển cơ thể hai người lại, để anh dựa vào tủ giày bên cạnh. Thấy một mình anh có thể đứng vững, cô vòng qua anh đi đóng cửa lại.

Vừa khép cửa, quay người qua, người anh đột nhiên phủ tới, bàn tay ôm lấy sau gáy cô, dùng sức đè cô lên ván cửa. Cái áo khoác cô mặc tạm trên người rơi xuống đất, chỉ còn lại chiếc váy ngủ mỏng manh.

Sau đó cánh môi lành lạnh của anh chạm vào môi cô, cẩn thận, dịu dàng hôn. Nhưng anh không hài lòng, nhanh chóng đẩy đầu lưỡi đỏ hồng của cô ra ngoài, từ từ chơi đùa, răng môi cọ xát.

Tô Tình chưa từng nhìn thấy dáng vẻ uống say của anh, cho dù trong hôn lễ cũng không thấy anh say. Cho nên, sao cô biết được say rượu rồi anh sẽ say mèm như này.

Anh hôn rất lâu, cô sắp hít thở không thông vì thiếu dưỡng khí rồi. Trong hô hấp đều là hơi rượu của anh.

Anh không có buông ra. Cô ngẫm nghĩ, chỉ đành giơ tay dùng sức bóp phần thịt mềm bên hông của anh.

Anh đau nhói, buông môi cô ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô giật mình, nhìn vào đáy mắt đầy dục tình của anh.

Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, nhưng du͙© vọиɠ bên trong giống như muốn nuốt chửng cô, bao chặt lấy cô.

Bị tầm mắt chứa lửa nóng thiêu đốt người của anh nhìn chằm chằm làm đáy lòng run rẩy. Cô cảm giác được bây giờ anh rất nguy hiểm, chỉ muốn lui về sau, lại phát hiện chẳng thể lui.

Anh cúi người, vùi vào cổ của cô. Cổ áo của váy ngủ tương đối thấp, lộ ra cần cổ trắng tuyết và xương quai xanh xinh đẹp. Làn da cô trắng nõn như mỡ đông, lờ mờ có thể trông thấy mạch máu xanh nhạt. Anh hít mắt, có hơi dùng sức cắn lên giống như đang trả thù.

Cô cảm thấy đau nhói như kim châm, chỗ cổ mẫn cảm truyền vào trong lòng, răng cắm vào trong da thịt của cô. Anh nếm được chút máu tanh, răng cũng thả lỏng ra.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt liếʍ lên nơi bị rách của cô.

Sau đó đi xuống...

Ánh mắt say sưa của Dư Sinh lờ mờ, mê ly, khóe môi nhuộm chút máu nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh gợi cảm, lại kéo cổ áo nửa mở của cô xuống thấp hơn.

Một tay ôm lấy eo thon của cô, bộ ngực trắng nõn nà lập tức lộ ra một nửa, bộ ngực căng tròn càng ưỡn ra. Ngực của cô không phải loại cực kỳ đẫy đà, miễn cưỡng lắm chỉ đủ một tay anh nắm một bên. Theo hơi thở hổn hển của cô, đường cong mê người dập dờn lộ ra.

Anh cực kỳ kiên nhẫn mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú đỏ thắm kia, cho đến khi nó đứng thẳng. Cô khó chịu bật ra tiếng kêu, muốn đẩy anh ra, nhưng con người khó mà lay chuyển được như anh, say khi uống say lại càng ngang ngược, vô lại.

Nhớ tới lời ngày hôm qua mẹ chồng nói với cô... có phải nên suy nghĩ tới chuyện có con không.

Có lẽ, đây là một cơ hội.

Sau đó, cô thở dài, lặng lẽ vươn hai tay ra, ôm cổ anh, kéo ngắn khoảng cách của hai người.