Chương 29: Vẫn luôn sâu nặng với anh

Sau khi trải qua một trận ân ái mãnh liệt ở bể bơi, Tô Tình ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh dậy.

Chị Tiết quan tâm không có đánh thức cô mà còn chuẩn bị xong đồ ăn và hâm nóng chúng.

Cô đoán đó hẳn là căn dặn của Dư Sinh.

Ăn uống xong xuôi, cô sao chép những bức ảnh đã chụp tại triển lãm tranh vào máy tính, còn sao lưu vào điện thoại di động của mình.

Cô cũng đã âm thầm đặt hình chụp một bên mặt của Dư Sinh bị ngược sáng làm hình nền màn hình khóa điện thoại.

Cô hài lòng nhìn hình nền điện thoại mãi, mới nhận ra mình sắp về quê để thăm bà ngoại.

Sau khi Tô Tình thăm bà xong, về đến nhà đã là hơn 8 giờ tối rồi. Trong phòng yên lặng trống trải, Dư Sinh vẫn chưa trở về.

Buổi chiều phải lái xe mấy tiếng đồng hồ, thân thể cô đã buồn ngủ mệt mỏi. Cô thư thả ngâm mình trong bồn nước ấm, trái lại có vài phần tỉnh táo.

Buổi chiều cô hàn huyên với bà rất nhiều thứ, không chỉ về hội họa, về Phương Giao, mà còn nhắc tới Dư Sinh.

Sau hơn một năm kết hôn, cô không đưa Dư Sinh về ra mắt bà ngoại mà chỉ cho bà xem qua ảnh của anh.

Không biết anh ấy có nguyện ý hay không nữa?

Haizz, gần đây cô thật sự rất tham lam, cũng lờ mờ nghe được từ phía cha rằng tập đoàn họ Dư muốn lợi dụng thời gian này để bành trướng, Dư Sinh là chủ tịch tập đoàn đương nhiên sẽ rất bận rộn. Cha dặn cô phải chăm sóc anh nhiều hơn, không nên gây thêm rắc rối nào cho anh nữa.

Có lẽ nên đợi đến khi qua khoảng thời gian bận rộn này rồi hãy hỏi lại anh ấy? Hay là chờ mấy tháng nữa đến tết âm lịch, anh ấy có một kỳ nghỉ dài rồi cùng nhau đi?

Càng nghĩ càng thấy loạn, cô có chút khó chịu nhéo nhéo mi tâm, tự pha cho mình một tách trà nóng rồi đi đến phòng vẽ. Bất chợt thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên một dòng tin nhắn——

Về nhà muộn, không cần chờ.

Sau khi mối quan hệ bớt căng thẳng, cô dù có việc hay không cũng đều hỏi anh có bận không? Về nhà không? Buổi tối có ăn khuya chứ?

Có thể là hỏi quá nhiều, đôi khi anh bận rộn lại không thể nhìn điện thoại. Sau đó, không cần Tô Tình chủ động hỏi, anh giống như vô thức sẽ báo cáo hoạt động của mình cho cô ấy, không để cô ấy quá lo lắng.

Cô nhìn vào tấm ảnh một bên mặt trên màn hình điện thoại, xé tấm vải trắng ra khỏi giá vẽ. Bức ảnh trên điện thoại giống với bức vẽ bên mặt của người trong tranh, nhưng bức tranh ấy vẫn chưa được hoàn thành.

Lúc trước cô không có tâm trạng đi quan tâm bức tranh này, chỉ là sợ nhìn vật lại nhớ đến người.

Bây giờ, cô ấy đã sơn màu xong. Tất cả các chi tiết về anh ấy từ bữa tiệc hẹn hò, cô đều nhớ rõ rành rành.

Chỉ là cô chưa bao giờ hỏi anh rằng khi nhìn thấy cô lần đầu tiên trong tiệc hẹn hò, anh có cảm giác thế nào đây?

Nhưng cô cũng không hy vọng Dư Sinh sẽ có nhiều ấn tượng với cô, dù sao thì lúc đó sự chú ý của anh đều đặt trên người em gái.

Tương tự như vậy, cô cũng không muốn anh nhìn thấy bức tranh này bây giờ. Như vậy cô sẽ cảm thấy rằng chính mình quan tâm đến anh quá nhiều, sẽ liên tục nhắc nhở bản thân rằng cô đã quá hèn mọn trong mối quan hệ của mình.

Suy cho cùng, cô ấy hy vọng rằng mối quan hệ cũng là phải chờ đợi mà.

Thật ra, nhớ lại hơn một năm quen biết, tình yêu của cô dành cho Dư Sinh cứ ngày một sâu đậm.

Cô là người rất chú trọng đến các tiểu tiết. Sau này tổng kết lại, Dư Sinh bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra bên trong mang theo một loại ấm áp, đang chờ đợi người thích hợp đến mở cửa nội tâm.

Trước lễ đính hôn, cô âm thầm chịu đựng những ánh mắt dị nghị của một số người, và anh đều giúp cô ngăn cản từng cái từng cái;

Trong đám cưới, cô bị tân khách thuyết phục uống hai ly rượu nhưng uống không nổi, còn lại đều là anh một mình uống lượng rượu của hai người;

Hay chẳng hạn như, lần đầu hoan ái giữa hai người, cô vì đau mà căng thẳng, cuối cùng anh không tiếp tục nữa;

Ngoài ra, nếu lại suy nghĩ sâu hơn, cô có thể kết hôn thay cho em gái mình, hẳn là anh đã thuyết phục cha mẹ. Sau khi kết hôn, anh cũng kiên quyết không đồng ý dọn về nhà cũ.

Có thể là vì lo lắng cho cô ...

Trước khi kết hôn, cô kiêu ngạo lại có chút tuỳ hứng, nhưng Dư Sinh ưu tú hơn cô rất nhiều, cô làm sao có thể không động lòng, không rung động được chứ?

Nhìn lên anh ấy, cô sẽ cảm thấy mình thật thấp bé.

Vì vậy, lén lút vẽ chân dung của anh, bí mật chụp ảnh bên mặt của anh, đây đều là những bí mật của cô.

Ước chừng một ngày nào đó, cô sẽ sẵn lòng chủ động nói chuyện với anh——

Em vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, giống như vết dao được khắc sâu trong bức tranh, không hề phai nhạt một chút nào.

Tình cảm không biết có từ bao giờ, nhưng tình yêu đối với anh vẫn mãi sâu đậm khó quên.