Chương 10

Chú Vương cũng sững sờ, nhìn sắc mặt khó coi của Từ Anh, theo phản xạ có điều kiện muốn bào chữa cho hành động không lễ phép của cậu chủ nhà mình: “Bạn học Từ, thật sự xin lỗi. Có lẽ hôm nay cơ thể của cậu chủ nhà tôi không quá thoải mái…”

Chú ấy vẫn chưa nói xong, Diệp Phiếm Chu đã hét lên: “Chú Vương!”

Câu nói của chú Vương bị ngắt ngang, lúc này chú ấy mới phản ứng lại, cậu chủ nhà mình đã tức giận rồi.

Diệp Phiếm Chu nổi tiếng có tính tình rất tốt, rất ít khi tức giận. Bây giờ cậu ấy tức giận như vậy, tức là cô nữ sinh này chắc chắn đã vượt qua giới hạn.

Sau khi nhận ra điều này, sắc mặt của chú Vương cũng hơi lạnh xuống, lễ phép cúi đầu chào Từ Anh, sau đó xoay người ngồi vào ghế lái.

Từ Anh thật sự cảm thấy bối rối, cũng không biết bản thân đã làm sai gì rồi.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cho dù anh Phiếm Chu có không thích cô ta đi chăng nữa thì anh cũng chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt khó xử và bất đắc dĩ, đồng thời sẽ cẩn thận lựa chọn từ ngữ để khéo léo từ chối…

Tại sao hôm nay anh lại đột nhiên thẳng thừng như vậy? Lại còn tránh cô ta như tránh tà nữa chứ?

Cho đến khi khí thải của xe ô tô thổi góc váy của cô ta lên, chiếc Maybach biến mất ở khúc cua, Từ Anh vẫn chưa hiểu ra vấn đề này.

-

Diệp Phiếm Chu ngồi trên xe một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Chú Vương lo lắng nhìn anh thông qua kính chiếu hậu: “Cậu chủ à, hay là chúng ta trực tiếp đến bệnh viện được không?”

“Không cần đâu, tôi đã ổn rồi.” Diệp Phiếm Chu hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chú Vương, nếu sau này Từ Anh còn chặn tôi ở chỗ đậu xe bên này thì chú hãy đổi chỗ đậu xe đi. Tôi không muốn nói chuyện với cô ta.”

Chú Vương đương nhiên đồng ý: “Được thôi. Sau này tôi chắc chắn sẽ làm theo. Chuyện hôm nay cũng là lỗi của tôi. Nếu như biết cô ta đắc tội với cậu chủ thì cho dù có nói như thế nào tôi cũng sẽ mặc kệ cô ta!”

Diệp Phiếm Chu nói thầm trong lòng rằng cô ta đâu chỉ đắc tội tôi, cô ta còn trực tiếp hại chết tôi nữa kìa!

Tất nhiên anh không thể nói ra những lời như vậy, anh chỉ có thể lặng lẽ tự giễu vài câu trong lòng mà thôi.

Cuối cùng, chiếc Maybach từ từ lái vào khu biệt thự cao cấp.

Đã sắp về đến nhà rồi!

Diệp Phiếm Chu kéo cửa kính xe xuống, gần như tham lam nhìn chăm chú vào từng cái cây ngọn cỏ lướt qua trước mặt.

Kiếp trước, sau khi ra nước ngoài, anh cũng không bao giờ còn cơ hội để quay trở về, anh gần như đã quên mất cách bố trí trong nhà mình.

Cảm ơn Tô Thừa đã cho anh cơ hội để sống lại!

Thông qua kính chiếu hậu, chú Vương nhìn thấy Diệp Phiếm Chu nằm nhoài trên kính xe, thèm thuồng nhìn khung cảnh quen thuộc ở bên ngoài, trong lòng chú ấy không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu chủ nhà mình.

Giống như bây giờ, chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ?

Chiếc Maybach chưa dừng hẳn, Diệp Phiếm Chu đã không chờ nổi, xách cặp lên và phóng vào biệt thự.

Người vẫn còn chưa đi vào nhưng giọng nói đã truyền vào phòng khách: “Mẹ ơi!”

Mặt nạ của mẹ Diệp suýt chút nữa đã rơi xuống đất vì tiếng kêu của anh. Bà ấy bối rối đứng dậy, nghĩ thầm tại sao hôm nay con trai của mình lại về sớm đến như vậy. Sau đó, khi bà ấy vừa mở cửa đã bị Diệp Phiếm Chu ôm lấy.

Mùi hương trên người mẹ của anh vẫn không khác gì với mùi hương trước khi anh rời nhà, vừa thơm vừa quen thuộc khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Sau khi ôm bà ấy một cái, Diệp Phiếm Chu giống như tất cả những đứa trẻ được mẹ vô cùng yêu thương, anh không thể nhịn được nữa.

Nỗi cô đơn khi xa nhà suốt bốn năm, nỗi bất bình vì bị quấy rối quanh năm và nỗi đau khi trải qua cơn nguy kịch sinh tử cùng nhau ập đến, Diệp Phiếm Chu vùi đầu vào hõm vai của mẹ mình, cực kỳ ấm ức kêu lên: “Mẹ ơi…”