Chương 18

Anh vội xua tan suy nghĩ vi diệu này, nhìn Tô Thừa im lặng đeo cặp sách hai vai một lần nữa, lại vươn ngón tay thon dài, vuốt nhẹ tóc mái bị thổi tán loạn trên trán.

Vài giây sau, Tô Thừa bị tóc mái che đến mức gần như không nhìn thấy rõ mắt lại lần nữa xuất hiện, lại biến thành học sinh không hề có cảm giác tồn tại.

Diệp Phiếm Chu: “...”

Câu nói “Tóc mái phong ấn giá trị nhan sắc” thật sự không phải là tin đồn vô căn cứ, mà là trường kiến thức.

Anh chống cằm, do dự nói: “Thanh minh chuyện trước đó, tôi tuyệt đối không cố ý khoa tay múa chân, chỉ là…”

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tô Thừa, Diệp Phiếm Chu đưa tay khoa tay múa chân, cân nhắc từ ngữ: “Tóc mái này của cậu, hay là bớt chút thời gian đi cắt đi? Vừa rồi lúc không có tóc mái che khuất, cảm giác cậu cũng khá đẹp trai, cả người sáng sủa.”

Trường trung học phổ thông Sùng Đức cũng không hạn chế kiểu tóc của học sinh, chỉ là không cho phép nhuộm tóc và để đầu trọc, cho nên nam sinh bình thường thích đẹp trai thế nào thì đẹp trai thế ấy, rất ít khi nhìn thấy người làm theo hướng ngược lại như Tô Thừa.

Tô Thừa sửng sốt, lặp lại: “… Cắt đi?”

Diệp Phiếm Chu thấy cậu mờ mịt, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, chân bước một bước dài, đi đến trước mặt Tô Thừa, quen thuộc vén tóc mái của cậu lên trên, lộ ra vầng trán trơn bóng của đối phương.

Tô Thừa bất ngờ không kịp đề phòng, đôi mắt hẹp dài mở to đến mức hóa tròn, cứng đờ tại chỗ thành một tảng đá.

Bình thường Diệp Phiếm Chu động tay động chân với nam sinh quen rồi, hoàn toàn không chú ý tới cậu luống cuống tay chân, vừa vén tóc mái của Tô Thừa, vừa ghé sát lại khoa tay múa chân nói: “Cắt tóc mái đến vị trí này là được, hoặc là đẩy sang hai bên, để trán và lông mày lộ ra… Lại nói tóc mái này của cậu không che mắt sao? Bình thường làm sao nhìn được bảng vậy?”

Anh nghiêm túc khoa tay múa chân, không chú ý tới con ngươi của Tô Thừa rung động dữ dội, ngón tay vân vê vạt áo đồng phục, hết buông lỏng lại nắm chặt.

Ngón tay ấm áp đặt ở bên tai, lòng bàn tay mềm mại, lại cho người ta ảo giác rằng chỗ da tiếp xúc sắp bị bỏng đến nơi.

Tô Thừa bỗng nghiêng đầu, chật vật lùi về phía sau hai bước.

Diệp Phiếm Chu vẫn còn duy trì tư thế nhấc tay, mờ mịt một lúc, bất tri bất giác, có lẽ Tô Thừa không thích và không quen việc tiếp xúc cơ thể với người khác.

Anh thu tay lại, có chút xấu hổ khụ một tiếng: “Ngại quá, bình thường tôi đã quen động tay động chân, thật sự không phải cố ý, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Tô Thừa nghe vậy l*иg ngực phập phồng, có hơi hối hận mím chặt môi, không nói lời nào.

Lúc này người chân tay luống cuống chuyển thành Diệp Phiếm Chu.

Tô Thừa đang tức giận ư?

Anh chưa từng làm bạn với người nào có tính cách như Tô Thừa, chỉ có thể thử phán đoán từ những dấu vết để lại trên khuôn mặt, bất đắc dĩ đối phương trước sau vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc, hoàn toàn không biết rốt cuộccậu có tức giận hay không.

Diệp Phiếm Chu hết đường xoay sở.

Không khí im lặng một cách kỳ lạ trong chốc lát, Diệp Phiếm Chu mở miệng trước, lần này giọng điệu cẩn thận hơn rất nhiều, do dự: “À thì, cậu mau về nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cũng chuẩn bị đi về ngủ đây.”

Cuối cùng cũng Tô Thừa cử động, môi hơi hé mở, dường như muốn nói gì đó, lại không hiểu vì sao, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: “... Ngày mai gặp.”

Diệp Phiếm Chu giống như được đại xá, ít nhất Tô Thừa vẫn chưa tức giận đến mức không chịu nói chuyện với anh. Giọng điệu của anh cũng dần trở nên nhẹ nhàng, xoay người lại cưỡi lên chiếc xe đạp địa hình, vẫy tay với Tô Thừa: “Ngày mai gặp!”

Chân dài duỗi ra, chiếc xe đạp địa hình đột nhiên tăng tốc.

Đón gió oi bức cuối hè, bóng dáng của anh bị đèn đường kéo từ ngắn biến thành dài, lại từ dài biến thành ngắn, dần dần biến mất ở cuối đường cái.