Chương 13

“Tiểu Mặc, ngươi đói rồi đúng không?” Cố Chỉ Duyên nhìn cậu.

Đôi mắt to tròn của cô sáng rực, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.

Y Sát mím môi, chầm chậm gật đầu.

Thế là, cả hai người đều giả vờ “đói bụng” và cùng nhau bước vào một quán trọ.

Thành trì này khá lớn, cả hai trông như những đứa trẻ không có chút tu vi nào, lại ăn mặc lạ lùng, nên tiểu nhị không quá chú ý, chỉ mời họ ngồi ở đại sảnh, không dẫn lên lầu.

Y Sát cau mày, liếc tiểu nhị một cái đầy lạnh lùng.

Tiểu nhị rùng mình, cảm giác như có luồng khí lạnh thổi qua người, cười hỏi: “Hai vị tiểu bằng hữu muốn ăn gì? Có người lớn đi cùng không?”

“Không, chỉ có chúng ta thôi.” Cố Chỉ Duyên đập một túi linh thạch lên bàn, bắt chước cách trong sách mà cười nói: “Mang ra vài món nổi tiếng của quán đi.”

Cô cũng không ghét đại sảnh, nơi này người đến người đi, thật náo nhiệt.

Trong sách thường hay miêu tả cảnh ăn uống tại đại sảnh, lúc đọc sách, cô rất ngưỡng mộ cảnh đó.

Mắt tiểu nhị sáng rực, nhanh chóng cầm lấy linh thạch, lớn tiếng đáp: “Được thôi ,hai vị tiểu bằng hữu dùng những món ăn nổi tiếng giàu linh khí nhất của quán!”

Nói xong, hắn rót trà linh cho hai người, rồi vội vã rời đi.

Y Sát nhìn bóng lưng tiểu nhị, ánh mắt đầy nguy hiểm.

Lúc này, cậu thật sự muốn nhanh chóng khôi phục tu vi của mình, để có thể tiêu diệt đám người dám la lối trước mặt cậu, và cả cô nhóc dám tự nhận làm sư phụ cậu, gϊếŧ sạch bọn họ!

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, nhưng cả hai đều ăn một cách hờ hững.

Cố Chỉ Duyên là thái thượng trưởng lão của môn phái số một trong tu chân giới, những thứ đưa đến trước mặt cô luôn là tốt nhất. Huống hồ, cô vốn không cần ăn uống, những món ăn mang theo linh khí yếu ớt này, cô không mấy quan tâm.

Y Sát lại càng không cần phải nói, cậu là ma tôn, làm sao có thể nhìn trúng mấy món ăn tầm thường này?

Trước đây, những kẻ dám để cậu ăn những thứ như thế này, đều đã không còn sống trên đời!

"Ngon không?" Cố Chỉ Duyên thử hỏi.

Y Sát lạnh lùng cười trong lòng — hừ, chắc chỉ có cô nhóc này mới xem mấy món này là mỹ vị thôi!

“...Ừm,” Y Sát đáp qua loa.

Cố Chỉ Duyên lập tức lộ vẻ thông cảm, chậc, thật tội nghiệp, rõ ràng đứa trẻ này chưa từng ăn món ngon bao giờ, đến nỗi những thứ này mà cũng thấy ngon.

Cả hai đều không tập trung, thức ăn trên bàn vì thế mà tiêu thụ rất chậm, trong khi tiếng nói chuyện rôm rả ở đại sảnh bắt đầu vọng lại

"Nghe nói tên ma đầu của ma giới đã bị tiêu diệt rồi!"

"Á? Thật sao?!"

"Đương nhiên, đó là do bảy đại phái cùng toàn bộ tu sĩ Hoá Thần liên thủ! Còn phải hi sinh hai vị đạo quân Hoá Thần, những người khác thì bị thương nặng mới có thể gϊếŧ được hắn."

"Chậc, tên ma đầu đó quả thực lợi hại."

"Còn không à, đó là lão yêu quái sống ngàn năm rồi mà!"

...

"Rắc." Chiếc đũa trong tay Y Sát bị cắn gãy.

Lão yêu quái?

Đang nói cậu sao???

Còn bảo đã gϊếŧ được cậu?

Nếu không phải lũ ngụy quân tử đó nhân lúc cậu đang kế thừa truyền thừa của Ma Thần mà đánh lén, cậu mà không bị phân thân hạn chế, lúc đó đã gϊếŧ sạch bọn họ rồi!

Ánh mắt Y Sát ngập tràn sát khí.

Lúc này, cậu muốn gϊếŧ sạch tất cả những người trong đại sảnh này!

“Ôi chao, tiểu hoà thượng à, cậu dọa đến mức cắn gãy cả đũa rồi.” Cố Chỉ Duyên có chút bất đắc dĩ, đưa cho Y Sát đôi đũa khác, cười nói, “Đừng sợ, ma đầu sẽ không làm hại ngươi, sư phụ sẽ bảo vệ con.”

Cô tất nhiên biết rằng Y Sát không thể nào chết được, nhưng tên ma đầu kia gây rối bên ngoài thì cô cũng lười quản. Nếu hắn thực sự gây hại cho chúng sinh, dù phải đồng quy vu tận, cô cũng sẽ không tha cho hắn!