Chương 1: Sẩy thai

"Bạc Cẩn Ngự! Tại sao? Tại sao anh lại muốn gϊếŧ con của chúng ta?”

Thẩm Ninh Nhiễm cuộn tròn người lại, cơn đau từ bụng khiến cô như muốn ngất xỉu, chất lỏng nóng ẩm kia cứ không ngừng chảy ra từ thân dưới.

Vừa rồi, chồng vừa đút cô uống thuốc phá thai.

Lúc này người đàn ông này đang ngồi ở mép giường, bàn tay lạnh băng nắm cằm Thẩm Ninh Nhiễm, chiêm ngưỡng bộ dáng thảm hại của cô.

"Thẩm Ninh Nhiễm, cô đối xử với Hân Nguyệt như thế nào, thì hôm nay tôi đối xử với cô như thế đó, chậm rãi cảm nhận con của mình từ từ chết đi, vui không?"

Sắc mặt Thẩm Ninh Nhiễm tái nhợt, cô nghẹo ngào khóc nấc, đấm tát Bạc Cẩn Ngự lung tung.

"Tôi đã nói rằng mình không hại con của cô ta, anh không hiểu tiếng người sao?"

"Không hại?" Những ngón tay lạnh băng kia đột ngột siết chặt lại, mạnh đến mức như muốn nghiền nát quai hàm của cô.

"Kẻ bị bắt chính miệng xác nhận là cô xúi người ta làm, giờ cô còn trả treo hả? Đứa con của Hân Nguyệt mới tám tháng tuổi, kết quả lại bị chết non, sao cô tàn độc quá vậy?”

Đôi môi tái nhợt của Thẩm Ninh Nhiễm run rẩy, nỗi đau trong lòng còn đau hơn cả sự đau trên cơ thể.

Cô đã giải thích chuyện này với Bạc Cẩn Ngự vô số lần, nhưng cho dù có giải thích thế nào, anh vẫn không tin.

Ngay sau đó, một tờ giấy ly hôn đã được ném xuống: "Ký đi."

Sẩy thai! Ly hôn!

Kể từ khi anh nhận định rằng bản thân là người hại Quan Hân Nguyệt, cô cũng biết rằng chính mình sẽ có ngày này.

Cô đã nghĩ ra vô số cách mà Bạc Cẩn Ngự có thể dùng để trả thù mình.

Nhưng không ngờ, anh lại muốn gϊếŧ chết chính con cô.

Nhưng đây cũng là con của anh mà!

Sắc mặt Thẩm Ninh Nhiễm vô cùng tái nhợt, cô ôm cái bụng bầu tám tháng tuổi của mình, run rẩy đứng dậy vịn bàn cạnh giường đứng lên.

Cô siết chặt tờ giấy ly hôn, đôi mắt đỏ tươi nhìn Bạc Cẩn Ngự: "Kết hôn được, thì tôi cũng có thể ly hôn được! Anh không tin tôi, muốn báo thù cho Quan Hân Nguyệt, hay lắm, anh làm được rồi đấy! Tôi cũng không muốn đi so đo với một kẻ ngu như bò giống anh. Nhưng đứa trẻ này cũng là con cháu của nhà họ Bạc, anh làm thế, không thấy có lỗi với tôi, với mẹ, với ông nội sao? Bạc Cẩn Ngự, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng anh muốn gϊếŧ chính con của mình, anh còn không bằng súc sinh.”

Đôi mắt đen láy của Bạc Cẩn Ngự nhìn chằm chằm vào cô, không khí xung quanh như sắp kết băng đến nơi.

Anh liếc nhìn cái bụng nhô cao của cô, cảm thấy mỉa mai vô cùng, chế nhạo: "Nếu tôi nói, thứ cô đang mang trong bụng hoàn toàn không phải là con của tôi thì sao?"

Thẩm Ninh Nhiễm cười thầm trong lòng, sau đó, cô lập tức giễu cợt lại: "Anh đang tính đùa gì vậy?"

"Vào cái đêm mừng thọ ông nội, Hân Nguyệt đã bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào đồ uống của cô, nhưng cô xui, lại đi nhầm vào phòng của một người đàn ông khác, thế là đã mang thai đứa trẻ này."

"Vậy tôi cũng không cần cảm thấy có lỗi với mẹ và ông nội nữa, bởi dù sao, đây cũng đâu phải là con cháu nhà họ Bạc."

Trong mắt Thẩm Ninh Nhiễm lóe lên sự hoảng sợ, cô nghi ngờ bước lên phía trước, túm chặt cổ áo Bạc Cẩn Vũ.

"Không! Không thể nào, anh đang lừa tôi! Anh đang nói dối!! Đêm đó là anh mà, anh cũng thừa nhận nó là con anh mà.”

Sau ba năm kết hôn, mặc dù Bạc Cẩn Ngự rất ít khi chạm vào cô, nhưng bóng dáng của người đàn ông đêm đó, bao gồm cả hơi thở kia, đều khiến cô vô cùng chắc chắn, rằng người đó là Bạc Cẩn Ngự!