Chương 11: Hiệp nghị

Ngụy Hạo Đông tăng tốc độ, dùng sức thâm nhập vào cơ thể cô, mới phóng thích cho bản thân.

Nhưng anh vừa mới rút ra, định tìm nơi tắm rửa cho hai người một chút thì có một người lao từ đâu ra. Ngụy Hạo Đông vô thức bao lấy cơ thể Âu Dương Tinh, sợ cô bị người khác nhìn thấy, vô lực phản kháng nên bị dánh một quyền.

"Ninh Lâm, cậu điên à?" Ngụy Hạo Đông ôm lấy Âu Dương Tinh đã ngất đi, giận dữ gào thét: "Tự nhiên cậu lại đánh tôi?"

"Mẹ!" Ninh Lâm gỡ bỏ mặt nạ nhã nhặn, âm hiểm nhìn Ngụy Hạo Đông, rồi nhìn lướt qua Âu Dương Tinh đã ngất đi bên cạnh, "Cậu cư nhuên lại đối xử với em ấy như vậy? Em ấy bị xuất huyết rôi kìa."

Bây giờ Ngụy Hạo Đông với cúi đầu xuống nhìn, nhìn hạ thể Âu Dương Tinh, hỗn hợp tia máu đỏ cùng trắng đang trào ra bên ngoài cơ thể, anh liền đau lòng, cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng nhìn hạ thân sưng đỏ của cô.

Ninh Lâm nhìn trái xem phải, biết đây không phải địa điểm tốt, vội vàng đẩy Ngụy Hạo Đông, rồi thu thập quần áo Âu Dương Tinh, rồi đứng lên, tranh đoạt với Ngụy Hạo Đông ôm lấy Âu Dương Tinh, mới vội vàng nói: "Chúng ta đi!" Anh không sợ đánh nhau với đứa bạn xấu này, nhưng cái quan trọng là thanh danh của tiểu bảo bối Âu Dương, anh không thể không biết chừng mực được.

Ngụy Hạo Đông cũng tự ý thức được đây không phải là nơi để phát giận, chỉ biết áp chế bực bội, đuổi kịp Ninh Lâm.

Ninh Lâm một nơi tồn tại tương đối đặc thù trong trường, đây là nơi để xử lý công việc, cũng là phòng làm việc của ông nội anh, nhưng mà hiện tại ông nội Trữ đang ở Thụy Sĩ, nên nơi này không có người.

Một tay Ninh Lâm ôm Âu Dương Tinh, tay còn lại ấn vào máy nhận biết vân tay trên tường, của mới mở ra, ba người đi vào.

"Đi vào trong lấy nước ấm, trước tiên chăm sóc tiểu bảo tước đã."

Ngụy Hạo Đông bày ra biểu tình khó nhìn, nhưng anh cũng chỉ có thể làm theo phân phó của Ninh Lâm, dù sao thương tích trên người Âu Dương Tinh cũng là do anh, cái gì mà tiểu bảo bối cái xưng hô kiểu gì vậy? Ninh Lâm cư nhiên lại gọi cô là tiểu bảo bối? Nội tâm Ngụy Hạo Đông trào lên cỗ phẫn nộ, đè xuống cỗ phẫn nộ đang phun trào, thấy Ninh Lâm đang ôn nhu cởϊ qυầи áo trên người Âu Dương Tinh xuống, mới không cam lòng nói: "Em ấy là của tôi!"

Ninh Lâm giễu cợt, "Tối qua qua người ngủ cạnh em ấy là tôi!"

Ngụy Hạo Đông cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt, giận dữ nói: "Mấy buổi tối trước em ấy đều cùng tôi làʍ t̠ìиɦ thâu đêm!"

Ninh Lâm cắn răng một cái, Ngụy Hạo Đông lại là nam nhân đầu tiên của tiểu bảo bối, nội tâm liền không thoải mái, liền chuyển chủ đề, "Trước tiên sửa soạn sạch sẽ cho tiểu bảo bối, rồi bôi thuốc đã."

Ngụy Hạo Đông không cự tuyệt, cởϊ áσ khoác ra, xắn tay áo lên, cùng Ninh Lâm cẩn thận bế Âu Dương Tinh vào bồn tắm lớn, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Ninh Lâm duỗi tay, ôn nhu xử lý vùng hạ thể sưng đỏ của Âu Dương Tinh, chậm rãi dịu dàng vuốt ve, để dễ dàng lấy ra chất lỏng bên trong.

Tuy rằng đã công tác sửa soạn xong, nhưng đối mặt với người con gái mình yêu trong hoàn cảnh này, công việc này liền biến chất, tiểu bảo bối đang hôn mê, trần trụi nằm trước mặt bọn anh nhưng cái gì cũng không làm được, còn muốn bọn anh nhẹ chân nhẹ tay xoa vuốt những nơi mà thường ngày mang đến cho bọn anh kɧoáı ©ảʍ vô hạn này.

Đầu Ninh Lâm đã chảy mồ hôi, tư thế nữa ngồi khiến anh khó nhẫn nại, chỉ có thể đơn độc điều chỉnh tư thế, tiếp công việc đang làm.

Ngụy Hạo Đông một bên cũng không chịu nổi, du͙© vọиɠ mới được phát tiết bây giờ lại chậm rãi ngóc đầu dậy, muốn được cảm nhận cảm giác chặt chẽ, anh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm bộ ngực sữa khéo léo của Âu Dương Tinh, đôi mắt tỏa ra một nguồn sáng.

Thật không dễ dàng, hoàn thành công việc xong, hai người họp lực ôm Âu Dương Tinh ra khỏi phòng tắm,đặt lên giường trong phòng nghỉ.

"Ai đi mua thuốc?" Ngụy Hạo Đông nhìn chằm chằm Âu Dương Tinh không rời, huống chi anh không yên tâm khi để Âu Dương Tinh ở một mình với Ninh Lâm, ai có thể biết được cái người sói già khoác da dê này có thể thừa dịp anh không ở đây mà mang Âu Dương Tinh đi. Ninh Lâm không đáp lại, đứng dậy lấy hộp y tế, tìm kiếm một chút mới nói: "Không cần, ở đây có." Nói xong, anh vặn nắp thuốc mỡ, dùng bông bôi nhẹ lên hoa hạch non mịn của Âu Dương Tinh, khiến cơ thể người cô run rẩy một trận.

Ngụy Hạo Đông cũng cúi nhìn, lấy một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thăm dò vào hạ thân Âu Dương Tinh, vôi dược vào trong hoa huyệt cô.

Ninh Lâm nhìn thấy động tác của Ngụy Hạo Đông, cũng không nói gì.

Sau nửa ngày, công việc bôi thuốc cũng hoàn thành.

Ninh Lâm cất kỹ hộp y tế, đắp cho Âu Dương Tinh một cái chăn, mới quay qua nói với Ngụy Hạo Đông cùng đi ra ngoài.

"Đến lúc chúng ta cần thảo luận một chút rồi."

"Chúng ta nên làm thế nào mới có thể không làm tiểu bảo bối không bị tổn thương. Tôi không muốn sau này cậu lên cơn động kinh làm tiểu bảo bối Âu Dương bị thương!"

"Muốn hay không, không đến lượt cậu quan tâm, chúng tôi rất tốt!" Ngụy Hạo Đông cường ngạnh nói. "Rõ ràng người sai là cậu!"

Ninh Lâm không đi tranh cãi vấn đề này, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không thể buông tay."

Ngụy Hạo Đông biến sắc, tuy rằng lúc bắt đầu anh chỉ là vui đùa, nhưng bây giờ anh đã yêu Âu Dương Tinh rồi, đây là lần đầu tiên thích một người, anh cũng không nguyện ý buông tay, trầm mặc trong chốc lát, anh mới nói: "Tôi cũng sẽ không buông tay."

Lúc Ngụy Hạo Đông đã ăn dấm chua đến bùng nổ thì Ninh Lâm cũng đã hiểu được ý của thằng bạn xấu này, tuy rằng không can tâm, nếu bọn anh đấu nhau đến cá chết lưới rách thì không chỉ làm cho tiểu bảo bối đau lòng mà có khả năng tạo cơ hội cho kẻ khác!

Nghĩ đến việc tạo cơ hội cho người khác tiếp cận bảo bối, Ninh Lâm cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Ngụy Hạo Đông, lạnh lùng hỏi: "Em ấy là của hai người chúng ta, tôi đồng ý cùng cậu ở cạnh em ấy chiếu cố bảo vệ em ấy, tuyệt đối không gây bất kỳ tổn thương nào đến em ấy!"

Ngụy Hạo Đông sửng sốt, lúc trước bọn anh cùng hưởng chung một người phụ nữ không phải là không có, nhưng đó đều chỉ là chơi đùa, còn đối với Âu Dương Tinh, thật sự anh không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Nhưng nghĩ đến mình vừa mới uống dấm chua mà nổi giận làm cô bị thương, liền nhìn thái độ của Ninh Lâm, anh liền biết sự tình không thể nào như anh mong muốn, nếu tranh đoạt mà thất bại, kết cục sẽ mất đi Âu Dương Tinh, anh không thể không gật đầu, chấp nhận cái đề nghị này.

── Nhẫn nại!

Trong lòng Ninh Lâm và Ngụy Hạo Đông đều tự thầm nhủ một câu, chờ đến khi khiến bảo bối yêu mình liền đá bay cái người kia!

______________________

------

Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích

Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Món Khai Vị Ngọt (Niềm Vui Của Hội Trưởng) - Chương 11: Hiệp nghịBạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchMón Khai Vị Ngọt (Niềm Vui Của Hội Trưởng) - Chương 11: Hiệp nghịẤn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửMón Khai Vị Ngọt (Niềm Vui Của Hội Trưởng) - Chương 11: Hiệp nghịNhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.
Món Khai Vị Ngọt (Niềm Vui Của Hội Trưởng) - Chương 11: Hiệp nghị