Chương 17: Bữa cơm

Edit: Wuluanshi

Ninh Lâm cười khổ một tiếng, đứng lên đi vào phòng tắm trước, xả ra nước ấm vào trong bồn tắm.

Dục hoả của Ngụy Hạo Đông đã bình ổn cũng theo sát phía sau, ôm Âu Dương Tinh sắp ngất đi vào theo, dịu dàng đặt cô gái nhỏ vào trong bồn tắm lớn, hai người tinh tế tỉ mỉ tắm rửa cho cô, cũng đồng thời tẩy sạch hương vị hoan ái trên thân thể chính mình.

"Tôi ôm tiểu bảo bối vào phòng ngủ nghỉ ngơi. " Ninh Lâm kéo tới một tấm khăn lông, bọc lại thân thể u Dương Tinh, " Cậu làm nóng thức ăn, tiểu bảo bối ngủ không quá lâu, một lát cô ấy sẽ đói ".

Ngụy Hạo Đông gật gật đầu.

Hai nam nhân mỗi người một việc, rất nhanh dọn dẹp tốt phòng khách, đặt thức ăn chín lên bàn ăn, bưng 1 cái khay lớn vào phòng ngủ của u Dương Tinh.

u Dương Tinh chính xác là vì kí©h thí©ɧ quá lớn mà ngất đi, nghỉ ngơi một lúc liền tỉnh, bước tới đây.

Vừa đúng lúc hai nam nhân mới chuẩn bị xong bữa tối, cô nhìn hai nam nhân trước mặt, má ửng hồng, vừa rồi ở phòng khách ba người hoan ái một trận, làm cô nàng giờ phút này thật sự thẹn thùng.

Ninh Lâm cầm 1 bộ quần áo, cẩn thận mặc vào cho u Dương Tinh, dọn xong đệm dựa phía sau cô, mới đỡ cô ngồi xuống, đem khay lớn đặt trên đùi u Dương Tinh, ngồi bên cạnh cười tít mắt nói: "Tiểu bảo bối của anh mệt mỏi không? Có đói không? Hạo Đông làm rất nhiều đồ bổ, nhanh ăn đi."

u Dương Tinh nhìn thoáng qua đồ ăn trên khay đều là đồ cô thích ăn nhất, mới cười cười với Ngụy Hạo Đông đang khó chịu một bên, cầm đũa lên, ăn một miếng thịt gà, ca ngợi nói: "Mùi vị thật thơm! Ngụy Hạo Đông tài nấu nướng của anh thật tốt!"

"Hừ!" Ngụy Hạo Đông ngồi một bên khác của u Dương Tinh, cũng không nói gì khác, cầm đũa gắp một chút cải thìa đút vào miệng u Dương Tinh, mới ấp úng nói: "Đừng chỉ ăn thịt!"

Ninh Lâm cười quỷ dị, trêu chọc nói: "Không sao, đây là thịt ức gà, ăn chỗ nào bổ chỗ đó, ngực sữa nhỏ của tiểu bảo bối cũng phải bồi bổ!"

"Uy uy!" u Dương Tinh tức giận, "Anh ghét bỏ ngực nhỏ của em?"

"Làm sao như vậy được?" Ninh Lâm ánh mắt như radar, đôi mắt dán mắt vào bộ ngực nhỏ mà u Dương Tinh cố ý nhô lên, cúi đầu cách y phục nhẹ mổ một chút, mới vui mừng nói: "Anh yêu chết nơi này của tiểu bảo bối!"

u Dương Tinh mặt ửng hồng, cúi thấp đầu xuống, ấp úng bắt đầu ăn cơm.

Ninh Lâm cùng Ngụy Hạo Đông cũng không dám khıêυ khí©h vào lúc này, tối thiểu nhất cũng muốn để u Dương Tinh ăn no mới làm, sự kiềm chế của bọn anh đối với u Dương Tinh dường như bằng không.

Trong lòng mỗi người một suy nghĩ, ba người bình tĩnh bắt đầu ăn cơm, đương nhiên, hai nam nhân cũng sẽ cố ý bắt u Dương Tinh ăn một vài món, trêu chọc một vài câu, chiếm chiếm tiện nghi, ăn ăn đậu hủ.

u Dương Tinh một bên ăn uống, một bên nhẹ nhàng than thở, cô cũng không muốn tiếp tục hỗn loạn với hai nam nhân như vậy a! Chính vì bọn anh đều cường hãn khiến cô không thể thoát khỏi, vốn cho rằng khi Ninh Lâm muốn cô, Ngụy Hạo Đông sẽ tức giận sau đó anh cùng Ngụy Hạo Đông sẽ có một người từ bỏ, ai biết được rằng hai cái nam nhân này còn có thể đạt tới cái quỷ gì hiệp nghị?

Nghĩ đến vừa rồi ở trong phòng khách ba người đại chiến một trận như vậy, u Dương Tinh không tự giác đỏ mặt, ba người, vào lúc hoan ái tất cả biểu hiện phóng đãng của cô đều bị này hai cái nam nhân này nhìn thấy hết, lúc cô bị khác nam nhân làm cũng bị một nam nhân khác nhìn thấy, loại chuyện tình riêng tư này, thế nhưng là ba người cùng thưởng thức!

Này thật sự phải...

u Dương Tinh cắn cắn làn môi, ăn một miếng cơm, thất thần nghĩ rốt cuộc mình phải làm thế nào.

"Tiểu bảo bối không chuyên tâm sao!" Ninh Lâm cúi đầu, nhẹ mổ vành tai của u Dương Tinh, thanh âm trầm thấp nói: "Ăn không nhiều, sẽ không có thể lực."

Ngụy Hạo Đông gắp cho u Dương Tinh rất nhiều món ăn, như mệnh lệnh nói: "Em nhanh chút ăn!"

Mặt u Dương Tinh khổ sở, lượng cơm cô ăn mỗi ngày vốn không tính là quá nhiều, đại khái đây cũng là nguyên nhân cô lớn lên không cao, tuy rằng hiện tại rất đói, nhưng cô cũng ăn được không ít rồi a! Nhìn chòng chọc chén cơm và món ăn trước mắt, u Dương Tinh bĩu môi, phản kháng nói: "Em ăn no.""Ăn no?"

Ninh Lâm xấu xa cười, tà ác nói, "Vậy nếu tiểu bảo bối đã ăn no, chúng ta liền bắt đầu vận động sau bữa ăn đi? Em cũng phải cho bọn anh ăn no nha!" Nói xong, tay anh liền chụp lên bộ ngực sữa của u Dương Tinh, có ý tứ muốn bắt đầu một đợt hoan ái nữa.

Hạ thể u Dương Tinh căng thẳng, cảm giác căng đau còn chưa biến mất, cô thật không muốn hiện tại liền bị làm, vội vàng bưng lên bát cơm, lớn tiếng nói: "Không, em còn chưa ăn no!" Một bên nói, một bên còn nỗ lực ăn hai miếng cơm để chứng minh.

Ninh Lâm buông cô ra, làm như cái gì cũng chưa phát sinh, gắp một miếng thịt cho u Dương Tinh, ôn hòa nói: "Vậy liền nhanh ăn, tiểu bảo bối, quá gầy chính là không chịu nổi bọn anh nga..."

u Dương Tinh mặt đỏ bừng, cho dù ngày thường có bao nhiêu cường hãn, nhưng tóm lại vẫn là nữ sinh cao trung mười bảy tuổi, đoạn đối thoại vô cùng bất bình thường này, khiến cô rất khó tùy tiện mà nghe, u Dương Tinh liền không thèm để ý, chỉ có thể đơn độc cúi đầu, nỗ lực ăn cơm.

Ninh Lâm sủng nịnh cười cười, mới ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Ngụy Hạo Đông đỏ lên, cố ý khụ một tiếng, ra hiệu người nào đó chú ý một chút, không cần thật quá đáng, dọa đến tiểu bảo bối.

Tuy rằng nói ba người cùng một chỗ cũng không phải là chuyện không thể, nhưng tới cùng anh vẫn là muốn độc hưởng thụ tiểu bảo bối, tuy rằng Ninh Lâm rất mong đợi Ngụy Hạo Đông không khống chế được phạm quy bị đuổi đi, nhưng muốn khiến anh không khống chế được đều là nằm trong tay u Dương Tinh, Ninh Lâm tâm tình liền cực kỳ mâu thuẫn ── chỉ sợ dù là một lần, anh cũng không muốn tiểu bảo bối lần nữa cảm thấy bi thương.