Chương 66

Khi Thẩm Viên Tinh trở lại phòng, hai bạn nữ rời toilet trước cô đang chào Lâm Kiều, nói là có việc, phải về trước.

Lúc rời đi, họ đi ngang qua Thẩm Viên Tinh, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt cô.

Lâm Kiều ở gần, nhận thấy sự khác thường, nên kéo Thẩm Viên Tinh hỏi.

Đáng tiếc, sự chú ý của Thẩm Viên Tinh đổ dồn vào Từ Thành Liệt đang chơi xúc xắc và phạt rượu với các bạn nam ở sô pha bên kia.

Cô hoàn toàn không chú ý tới lời nói của Lâm Kiều. Lâm Kiều tự nói một lúc lâu, cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng, mới nhìn theo ánh mắt của cô.

Nhất thời bị ngược không thể diễn tả.

“Được rồi, được rồi, cậu mau qua nhìn người kia của cậu đi. Con nhỏ thúi, thấy sắc quên bạn.” Lâm Kiều nhường đường cho Thẩm Viên Tinh.

Lúc này Thẩm Viên Tinh mới để mắt đến cô một lát.

Cô không quan tâm đến lời trêu chọc của Lâm Kiều, khi cô đi về phía Từ Thành Liệt, dường như đã hạ quyết tâm.

Vì thế một phút sau, sự chú ý của mọi người trong phòng đều tập trung vào Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt.

Chỉ vì cô gái đi tới nắm tay người đàn ông, kéo anh khỏi sô pha. Không nói lời nào, Thẩm Viên Tinh dắt Từ Thành Liệt ra khỏi phòng.

Đi đến cửa toilet đính kèm với phòng, cô dừng lại, đẩy cánh cửa đang khép hờ, đi vào không cần suy nghĩ.

Cụp. Cửa toilet bị khóa lại, trong không gian chật chội và yên tĩnh, chỉ có Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt.

Vẻ mặt anh mờ mịt, không hiểu Thẩm Viên Tinh đột nhiên có chuyện gì.

Giây tiếp theo, Từ Thành Liệt bị đẩy dựa vào bồn rửa, cô gái nhào vào lòng, nhón chân hôn anh. Sự việc xảy ra đột ngột, Từ Thành Liệt không hề chuẩn bị trước, nhưng anh chỉ kinh ngạc một lát, sau đó cụp mi mắt, nghiêm túc đáp lại nụ hôn này.

Sau khi hôn Thẩm Viên Tinh đến mức khó thở, người đàn ông mới miễn cưỡng buông cô ra. Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng ấn gò má hồng hào của cô: “Tinh Tinh……”

Hàng mi dài của Từ Thành Liệt cụp xuống, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy d.ục vọng và những cảm xúc khác.

Nhưng khi chạm vào đôi mắt mờ sương của Thẩm Viên Tinh, tim anh lại đập mạnh.

Thẩm Viên Tinh khẽ cắn đôi môi bị hôn đỏ bừng, cảm giác chua xót từ trong lòng dâng lên đôi mắt, nước mắt càng rõ ràng hơn.

Ngay cả lời xin lỗi cũng nghẹn ngào, “Xin lỗi A Liệt…… Xin lỗi anh.”

Từ Thành Liệt sửng sốt, ngón tay trắng nõn thon dài của anh khẽ vuốt đỉnh tóc Thẩm Viên Tinh: “Tuy không biết vì sao em xin lỗi, nhưng không sao đâu Tinh Tinh, chỉ cần không phải là em không yêu anh.”

Vốn đang buồn vì sự việc xảy ra trên diễn đàn của trường, Thẩm Viên Tinh nín khóc mỉm cười, để Từ Thành Liệt lau nước mắt tràn ra từ khóe mắt, nghẹn ngào nói tiếp: “Anh ngốc quá.”

“Nhiều năm qua, không nghĩ tới chuyện trả thù em hay sao?”

Từ Thành Liệt nhìn cô, trầm mặc một lát, mơ hồ hiểu ra, “Em mới ngốc, anh nỡ lòng nào trả thù em.”

“Tuy rằng anh từng hận em, nhưng chỉ hận một hai ngày.”

“Anh đã nói rồi, ngay từ đầu, anh đã biết em theo đuổi anh là có mục đích khác. Cho nên ở một khía cạnh nào đó, cũng không coi như em lừa gạt anh.”

Từ Thành Liệt vừa nói, vừa dịu dàng hôn lên mặt cô, cho đến khi hơi thở của cô trở nên dồn dập, “Tinh Tinh…… Nếu em họp lớp không vui, chúng ta về nhà đi.”

“Về nhà rồi em lại tiếp tục kéo anh vào toilet, chặn anh ở bồn rửa để hôn, nhé?”

Thẩm Viên Tinh gần như hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Từ Thành Liệt ngay lập tức. Sắc mặt ửng đỏ, cô định mắng Từ Thành Liệt không đứng đắn, nhưng bị người đàn ông nuốt chửng hơi thở của cô.

Từ Thành Liệt có tài năng bẩm sinh trong chuyện hôn nhau, Thẩm Viên Tinh không thể cưỡng lại sự tán tỉnh của anh.

Chỉ trong nửa phút, hơi thở của cô đã hoàn toàn rối loạn, ngựa hoang phi nước đại trong lòng.

Tiếng gõ cửa bất ngờ làm gián đoạn bầu không khí dần dần quyến rũ trong toilet.

Thẩm Viên Tinh giật mình, vùi đầu vào ngực Từ Thành Liệt.

Mãi đến khi tiếng cười trầm thấp của người đàn ông và hơi thở ấm áp của anh chạm vào tai cô, cô mới cảm thấy yên lòng.

Bên ngoài vang lên giọng nói ngập ngừng của Lâm Kiều: “Tinh Tinh…… Cậu và đàn em Từ không sao chứ?”

Thẩm Viên Tinh dụi đầu vào ngực Từ Thành Liệt, sau một lúc lâu mới nắm góc áo anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, về nhà……”

Tiếng cười của người đàn ông trầm thấp và ấm áp, anh nắm tay cô, “Ừ, về nhà rồi tiếp tục.”



Khi Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt nắm tay nhau bước ra khỏi toilet, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm họ.

Đơn giản là vì hành động kéo người vào toilet vừa rồi của Thẩm Viên Tinh khiến họ kinh ngạc, cả đám vô cùng tò mò, hai người ở trong toilet làm cái gì.

Tại sao mặt Thẩm Viên Tinh đỏ như vậy?

Nhưng Thẩm Viên Tinh không cho ai cơ hội buôn chuyện.

Cô trực tiếp nói với Lâm Kiều chuyện đi về, vài ánh mắt qua lại, Lâm Kiều hiểu ý cô, cười đầy ẩn ý, “Được rồi, hai người về nhà nhớ chú ý an toàn.”

“À, vừa rồi đàn em Từ có uống rượu không? Nếu có, nhớ kêu người lái thay.”

Lâm Kiều dặn tới dặn lui, sợ Thẩm Viên Tinh bị sắc đẹp và dụ.c vọng hút mất lý trí.

Cô thậm chí đưa Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đến ngoài cửa KTV.

Từ Thành Liệt không uống rượu, vì vậy họ không cần kêu người lái thay.

Hai người ôm nhau đi đến bãi đậu xe ngoài trời, cuối cùng tìm thấy chiếc Land Rover màu đen của Từ Thành Liệt ở một góc bãi đậu xe.

Sau khi lên xe, Thẩm Viên Tinh chưa kịp thắt dây an toàn, ghế đã bị gập phẳng. Cả người cô bị Từ Thành Liệt đè vào ghế, hôn như cơn gió lốc.

Tất cả xảy ra quá đột ngột.

Trong lúc nghỉ thở, Thẩm Viên Tinh nghe người đàn ông thì thầm vào tai cô, khàn khàn đầy d.ục vọng: “Tinh Tinh…… Anh không đợi đến lúc về nhà được.”

Tuy giọng điệu của Từ Thành Liệt hơi tà ác, nhưng âm thanh rất quyến rũ, có ma thuật làm rối loạn tâm trí người ta. Thẩm Viên Tinh trầm luân ngay lập tức, nghiêng đầu lộ ra cổ, đón nhận nụ hôn ngày càng nóng bỏng của anh, “Vậy anh…… nhỏ tiếng một chút, em không muốn bị xấu mặt trước công chúng.”



Một giờ sau, nhóm Lâm Kiều nhộn nhịp bước ra khỏi KTV.

Đã hơn 10 giờ tối, vì ngày mai là ngày đi làm nên bữa tụ họp lần này đến đây thì dừng.

Cả đám người lục tục vào bãi đậu xe ngoài trời.

Tuy chiếc Land Rover màu đen của Từ Thành Liệt đậu ở góc vắng vẻ nhất của bãi đậu xe, cành của cây đa bên cạnh rũ xuống đã che khuất nửa trên của xe.

Nhưng biển số xe không khỏi thu hút ánh mắt mọi người, mấy bạn nam lần lượt chú ý tới chiếc xe đó, tò mò xem nó là của ai.

Có hơn mười chiếc xe nhộn nhịp trong bãi đậu xe ngoài trời này, phần lớn đều là xe của nhóm bọn họ.

Đúng lúc này, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

Có người nhận ra bọn họ, lên tiếng chào hỏi.

Vẻ mặt Lâm Kiều cực kỳ ngạc nhiên, hỏi Thẩm Viên Tinh chuyện gì đã xảy ra, “Một tiếng trước, hai người nói phải về nhà, sao giờ còn ở đây?”

“Không phải là đang chờ bọn tớ đó chứ?”

Vẻ ửng hồng trên mặt Thẩm Viên Tinh còn chưa biến mất, bị Lâm Kiều chất vấn, ánh mắt cô đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Kiều.

Cuối cùng Từ Thành Liệt đứng bên cạnh thay cô trả lời câu hỏi của Lâm Kiều: “Có chút việc, mất một thời gian mới giải quyết được.”

“Hiện giờ đã giải quyết xong, chúng tôi đi liền.”

Lâm Kiều tỏ vẻ nghi ngờ, muốn hỏi thêm, nhưng Thẩm Viên Tinh đã kéo Từ Thành Liệt chạy trước.

Thẩm Viên Tinh cảm thấy tối nay mình điên rồi, có nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình sẽ làm chuyện to gan như vậy.

Tuy nhiên, cô cũng không bài xích môi trường ngoài trời nơi không có ai, thậm chí cảm thấy kí.ch thích vì một thế giới mới đã được mở ra trước mắt mình.

Bởi vì như thế, sau khi cô và Từ Thành Liệt trở về nhà, việc đầu tiên họ làm khi vào cửa là hôn nhau.

Lần này, Thẩm Viên Tinh chủ động. Không biết có phải do cô uống chút rượu tối nay hay không, cô không kiềm chế được và đặc biệt dũng cảm, lập tức đẩy Từ Thành Liệt lên ghế sô pha trong phòng khách.

Bọn họ bắt đầu hôn nhau từ chỗ lối vào, hôn đến ghế sô pha trong phòng khách, rồi đến phòng tắm.

Sau đó, Từ Thành Liệt ôm Thẩm Viên Tinh vào phòng ngủ. Nửa đêm, anh nấu đồ ăn nhẹ cho Thẩm Viên Tinh, hai người lại hôn nhau trong bếp.

Đối với Từ Thành Liệt, đêm nay chắc chắn sẽ mãi mãi khó quên.

Rào cản cuối cùng giữa anh và Thẩm Viên Tinh dường như đã hoàn toàn bị phá vỡ, tình yêu của cô dành cho anh dâng lên như cỏ dại, Từ Thành Liệt có thể cảm nhận được điều đó mỗi khi cô hôn thật sâu đến mức kiệt sức.

Vì vậy, anh âm thầm hạ quyết tâm. Sáng sớm hôm sau, anh ra ngoài mua bữa sáng, nhân tiện trở về nhà.

Khi Thẩm Viên Tinh tỉnh dậy dưới sự tác động của đồng hồ sinh học, Từ Thành Liệt đã phong trần trở lại. Còn mang theo bánh bao thịt và cháo nóng hầm hập thơm ngào ngạt.

“Sao lại ra ngoài mua bữa sáng? Trong nhà còn mì, ăn tạm cũng được.” Thẩm Viên Tinh gặp Từ Thành Liệt ở cửa, nhận bữa sáng từ tay anh, đặt lên bàn ăn trước.

Sau đó, cô dựa vào kệ ở lối vào, nhìn Từ Thành Liệt cúi xuống thay dép.

Thay xong, anh đứng thẳng dậy đi tới hôn cô, “Nhân tiện về nhà mẹ anh lấy chút đồ.”

Thẩm Viên Tinh hiểu ý, bị Từ Thành Liệt thúc giục, cô vô phòng tắm để tắm rửa.

Sau khi tắm xong, người đàn ông đã dọn bữa sáng trên bàn, kéo ghế cho cô.

“Tinh Tinh, em vừa ăn, vừa nghe anh nói. Chuyện rất quan trọng.”

Thẩm Viên Tinh không biết tại sao, ngồi xuống cầm cái muỗng sứ, nhẹ nhàng khuấy cháo rau trong chén.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ánh mắt cô tập trung vào Từ Thành Liệt đối diện, “Anh nói đi, em đang lắng nghe.”

Người đàn ông im lặng một lát, đột nhiên lấy đồ trong túi bên cạnh ra.

Thẩm Viên Tinh lướt mắt qua đó, nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản, thẻ ngân hàng và những thứ rất quan trọng khác.

Động tác khuấy của cô đông cứng lại, hơi thở ngưng trệ, tim đập nhanh hơn, mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Từ Thành Liệt chậm rãi lấy toàn bộ gia sản ra, đặt ngay ngắn trên bàn ăn.

Lúc này, anh mới nhìn Thẩm Viên Tinh, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Đây là toàn bộ gia sản của anh, bây giờ trên danh nghĩa của anh có hai bất động sản và hai cửa hàng, ngoài ra còn có 5% cổ phần trong công ty của cậu anh.”

“Có ba chiếc xe, tiền tiết kiệm…… hiện tại chỉ có tám con số, nhưng anh sẽ cố gắng hơn trong tương lai.”

“Tinh Tinh, em có bằng lòng cho anh một cơ hội chăm sóc em cả đời không? Hở?”

Người đàn ông nói chầm chậm, trong khi nói, anh luôn nhìn Thẩm Viên Tinh bằng đôi mắt nóng bỏng.

Vì vậy, Thẩm Viên Tinh gần như bị sự thâm tình và kiên định trong mắt anh thôi miên trong suốt thời gian đó, không biết anh lấy ra hộp nhẫn ở đâu và từ khi nào.

Khi cô thấy chiếc nhẫn nằm yên trong hộp, Từ Thành Liệt ngập ngừng nắm tay phải của cô, giọng khàn khàn, ánh mắt chờ mong: “Anh đeo giúp em được không, hở bé?”