Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 48: - Hiểu Lầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nửa canh giờ sau, đoàn người cuối cùng cũng tới Vân Vụ các. Ba người bọn Tiểu Lan nhận được tin tức, cũng đã chờ sẵn ở nơi này, người nào người nấy vẻ mặt lo lắng.

Trời lúc này mới tờ mờ sáng. Nhóm người một đêm không ngủ, nhưng cũng không ai có tâm trạng để đi nghỉ ngơi. Tất cả mọi người tập trung ở đại sảnh của Vân Vụ các, im lặng hướng mắt về Dược Cao Lãng chờ đợi.

Dược Cao Lãng chờ mọi người yên vị xong, liền nhìn về phía Bách Phong Linh và Tam trưởng lão rồi bắt đầu:

"Tam trưởng lão, chuyện của Vân Giám Binh con vốn biết từ trước, mấy tháng nay đã âm thầm cho người đi điều tra chuyện này. Ài. Sự thật con đã làm sáng tỏ. Dù con không muốn phải thừa nhận, nhưng mà những điều Vân Giám Binh nói đều là sự thật."

Tam trưởng lão lúc này khuôn mặt không còn vẻ bình tĩnh như mọi ngày nữa. Mắt lão ánh lên vẻ không tin, rồi chuyển sang tức giận, và cuối cùng là xấu hổ. Khi Dược Cao Lãng ngăn lão bắt Vân Giám Binh, lão đã đoán được một phần nào. Nhưng mà, Dược gia bao đời hành y cứu thế, tại sao Thất đệ của hắn lại có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý tới mức phải gϊếŧ người diệt khẩu cơ chứ?

Dược Cao Lãng lại thở dài: "Thất trưởng lão tới Trung châu gϊếŧ rất nhiều tiểu hài tử mới sinh, ý định điều phối cấm dược cải lão hoàn đồng. Hắn tới Trung châu mang theo hơn năm mươi đệ tử Dược gia, tất cả đều lần lượt không rõ nguyên do mà chết. Trong đó còn có hai đệ tử trung tâm của gia tộc, ta đã nhờ vào dược hương mà lần ra được thi thể của bọn họ. Cả hai đều chết vì chính độc của Dược gia ta."

Cánh tay đang đặt trên ghế của Tam trưởng lão bỗng nhiên không khống chế được mà run rẩy. Lão không thể tin vào tai mình. Thất đệ của lão sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy? Sao hắn có thể có ý định luyện chế loại đan dược nghịch thiên đó cơ chứ?

Người của Vân Vụ các nhìn sang người của Dược gia với ánh mắt kỳ quái. Chu Thái An còn cố tình lùi ra xa bọn hắn một chút. Không ngờ một cổ gia tộc lâu đời lại có dược phương của một thứ đan dược khủng khϊếp như vậy.

Mấy tên đệ tử Dược gia xấu hổ, chỉ dám gục đầu xuống đất, môi mím chặt, tay nắm thành nắm đấm. Danh dự của Dược gia bao nhiêu năm nay vì một con sâu là Thất trưởng lão này mà đã dính một vết nhơ khó thể làm sạch.

Tam trưởng lão lúc này như già đi cả chục tuổi. Dáng vẻ tiên phong đạo cốt và cả khí chất mạnh mẽ ban sáng của lão giờ đã không thấy đâu nữa.

Lão thở dài, "Dược gia của chúng ta sao lại có thể sinh ra một kẻ khốn nạn như thế cơ chứ? Vu Tinh ta tự lấy làm thẹn với liệt tổ liệt tông của Dược gia."

Cả sảnh đường lúc này chìm vào trong sự im lặng. Không ai biết phải nói gì tiếp theo.

Một lúc lâu sau, Tam trưởng lão mới chậm rãi đứng lên, hướng Bách Phong Linh nhẹ gật đầu:

"Tiểu Điệp, chuyện của Vân Giám Binh là Dược gia chúng ta sai. Chúng ta sẽ cho hắn và cả Vân Vụ các một cái công đạo. Chuyện này con cứ bàn với Lãng tiểu tử, tên tiểu tử này có thể đại diện cho cả Dược gia của chúng ta. Còn ta, bây giờ ta phải về Dược gia báo cáo chuyện này với trưởng lão hội. Có lẽ lần này toàn Dược gia chúng ta phải phong bế gia môn mấy năm để dạy dỗ lại môn hạ đệ tử, tránh cho chuyện tương tự lại xảy ra. Ài, lần sau ta gặp lại tiểu Điệp con, hai đứa các con có lẽ đã sinh được mấy tiểu bảo bối rồi. Đến lúc đó, nhớ dẫn bọn chúng tới Dược gia bái phỏng mấy lão già chúng ta."

Bách Phong Linh đỏ mặt. Thật là oan uổng quá mà. Tại sao Dược trưởng lão lại mặc định nàng là nữ nhân của Dược Cao Lãng cơ chứ?

Bọn Tiểu Lan, Sở Vĩnh Trung và Chu Thái An đồng loạt há hốc mồm, không hiểu tiểu thư nhà mình cưới phu quân thứ hai từ bao giờ. Ba người hướng ánh mắt về phía Hồng Phượng chờ đợi một câu giải thích, Hồng Phượng cũng nháy nháy lại với bọn họ, ý nói chốc nữa sẽ đem hết đầu đuôi câu chuyện hướng bọn họ báo cáo.

Dược Cao Lãng cũng giật mình không kém mấy người, vội vàng hướng Tam trưởng lão giải thích: "Người có chút hiểu lầm rồi, nàng còn không phải nữ nhân của con. Người đừng có nói bừa như vậy."

Tam trưởng lão gật đầu như thể đã hiểu, lão vỗ vỗ vai Dược Cao Lãng mấy cái rồi nói: "Được rồi, vậy để ta về Dược gia bảo phụ thân con nhanh chóng chuẩn bị đồ sính lễ, lại xem ngày lành để hai người các con nhanh chóng thành thân.

Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng đồng thời chết lặng.

Hai người chưa biết giải thích như thế nào để Tam trưởng lão hiểu thì lão đã nhanh chóng dẫn người Dược gia rời đi.

Mặt trời lúc này đã lên gần tới đỉnh đầu. Bách Phong Linh nhận ra mình mới vừa tới Kim Quy thành vào giờ này ngày hôm qua. Một ngày vừa rồi khiến tinh thần nàng mệt mỏi còn hơn cả chục năm ngồi suy nghĩ tính toán cách phát triển Vân Vụ các nữa.

May mắn là mọi chuyện đã qua, Giám Binh cũng không sao nữa rồi.

Bách Phong Linh vừa nghĩ tới Vân Giám Binh thì nàng bỗng nhiên nhận ra một điều. Nàng túm lấy tay của nam nhân bên cạnh, lo lắng nhìn hắn nói:

"Không xong rồi! Độc của Giám Binh Tam trưởng lão vẫn chưa cho ta giải dược."

Dược Cao Lãng thấy nàng lo lắng, cũng biết đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện của hai người.

"Dẫn ta đi xem." - Hắn nói.

Nhóm người lo lắng đi tới chỗ của Vân Giám Binh, lúc này đã được Hồng Phượng đưa vào một gian phòng để nghỉ ngơi.

Dược Cao Lãng ngồi xuống bắt mạch cho hắn. Một lúc lâu sau, tay của Dược Cao Lãng vẫn chưa buông ra, còn lông mày hắn thì ngày càng nhíu chặt.

Hắn lẩm bẩm: "Mạch tượng này ... chẳng lẽ là ... không phải chứ ... hẳn là thế đi."

Hồng Phượng thấy Dược Cao Lãng một thân y thuật cao thâm mà cũng gặp phải nan đề với thương thế của phu quân mình thì càng lo lắng hơn.

Thấy Dược Cao Lãng lẩm bẩm như vậy, nàng ấy không nhịn được mà sụt sịt: "Dược công tử, Giám Binh không thể cứu sao? Dược công tử người mau nói cho ta biết đi."

Dược Cao Lãng không trả lời mà chậm rãi vạch quần áo, rồi vạch miệng, vạch mắt của Vân Giám Binh ra kiểm tra kỹ lưỡng một lượt. Làm xong, hắn mới thở dài rồi nói:

"Vết thương Tam trưởng lão gây ra cho hắn chỉ là ngoại thương, đã sớm khỏi. Còn lý do Vân Giám Binh hắn vẫn hôn mê là bởi một ẩn độc đã tích tụ trong cơ thể hắn từ trước. Nếu ta đoán không nhầm, đây hẳn là do độc chưởng của Thất trưởng lão gây ra. Bình thường, kẻ trúng độc chưởng này trong vòng một khắc sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Nhưng mà có lẽ do Thất trưởng lão xuất chưởng khi hắn đã hấp hối sắp chết, nên lượng độc thấm vào người Vân Giám Binh rất nhỏ. Dù hắn không chết, nhưng thứ độc đó lưu lại trong người lâu ngày, lại bị Tam trưởng lão kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nên bây giờ mới phát tác như thế này."

Hồng Phượng lúc này mắt đã đỏ hoe, thút thít hỏi Dược Cao Lãng: "Vậy Dược công tử có thể cứu được hắn hay không? Ta cầu xin công tử, công tử nhất định phải cứu hắn."

Dược Cao Lãng nhẹ gật đầu, xong lại lắc đầu: "Biện pháp thì ta có một cái, nhưng cũng chỉ nắm chắc ba thành. Thế nhưng, biện pháp này cần một loại dược hiếm có mà chỉ xuất hiện ở sâu trong sâm lâm, điều kiện phát triển khắc nghiệt, rất khó tìm. Nếu cho ta một tháng thời gian, ta nhất định có thể tìm được thứ này, nhưng mà, nếu không có ta ở đây liên tục châm cứu bài độc, Vân Giám Binh có lẽ chỉ có thể sống được mười ngày nữa."

Hồng Phượng thấy có biện pháp cứu tướng công của mình thì vui mừng ra mặt. Nàng lau nước mắt, vội vàng nói với Dược Cao Lãng: "Có biện pháp là tốt rồi, có biện pháp là tốt rồi! Dược công tử, xin ngài nói cho ta biết thứ ngài cần tìm là cái gì, ta sẽ đi tìm."

Dược Cao Lãng lắc đầu: "Ngươi thì không được. Ta nói thứ này khó kiếm thực sự không phải nói cho có. Thứ này mọc sâu dưới mặt đất ba tấc, lại rất khó để phân biệt, chỉ có những kẻ có tinh thần lực thì mới có cơ hội tìm được nó. Ở đây, chỉ có Linh nhi cùng với ... Sở Vĩnh Trung ngươi là có một chút khả năng này."

Nghe thấy câu này, ngoài Bách Phong Linh ra thì tất cả những người còn lại đều thấy ngạc nhiên. Sở Vĩnh Trung từ khi nào thì có tinh thần lực?

Dược Cao Lãng lại tiếp, "Tinh thần lực của ngươi tuy còn yếu, nhưng mà tinh thần tu luyện thuật của Đường gia đặc biệt nhạy bén, rất thích hợp để đi tìm thứ dược này."

Sở Vĩnh Trung thấy Dược Cao Lãng có thể nói ra được nguồn gốc tinh thần lực của hắn thì một luồng sát khí từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên nổi lên.

Bách Phong Linh cảm nhận được sát khí này, liền đặt tay lên vai hắn trấn an, rồi nói với Dược Cao Lãng, "Thỉnh huynh không cần nói chuyện này ra ngoài."

Dược Cao Lãng cũng nhìn lại nàng.

"Tin tưởng ta" - hắn nói, "chuyện của Vân Giám Binh cũng không phải là do ta nói cho Dược gia, mà là do người của Chiến gia thấy một màn hắn dụng độc ở Quần Long hội khi quyết đấu với Trịnh Phúc Nguyên nên đã báo cho Dược gia ta."

Năm người bỗng chợt bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là vậy! Hóa ra bọn họ thực sự đã trách nhầm hắn.

"Xin lỗi huynh, là bọn ta đã trách nhầm huynh rồi." Bách Phong Linh nhìn hắn ngượng ngùng nói. Bốn người kia cũng nhìn hắn cúi đầu xin lỗi.

Dược Cao Lãng mỉm cười, xoa xoa đầu nàng: "Không sao, ta hiểu mà. Không phải bây giờ đã không sao rồi sao."

Bách Phong Linh không gạt tay hắn ra, mà chỉ nhẹ mỉm cười nhìn hắn.

Nàng nói: "Ta và Vĩnh Trung sẽ đi tìm vị dược kia. Giám Binh phải nhờ huynh rồi."

Hắn gật đầu, "Muội yên tâm đi!"

"Cảm ơn huynh. Ta và Vân Vụ các lại nợ huynh một món nợ nữa rồi." - Bách Phong Linh thở dài.

"Không sao! Giúp đỡ nữ nhân của mình là chuyện đương nhiên mà. Muội không cần phải cảm ơn ta." - Dược Cao Lãng đùa giỡn nói.

Hai người hiểu ý, cùng nhìn nhau rồi bật cười.

***

Ngoài cửa bắc của Kim Quy thành năm dặm, Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung đang cưỡi hai con ngựa, phi nước đại tiến về phía trước.

Mục tiêu của bọn nàng là Hắc Lâm trấn, một trấn nhỏ ở nơi giáp giữa Trịnh quốc, Tấn quốc và mảnh sâm lâm to lớn huyền bí trải dài cả phía tây của Trung châu.

Tuy Hắc Lâm trấn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng mà đây lại là nơi mà rất nhiều liệp thú giả và thám hiểm giả tập trung. Vân Vụ các ở nơi này không có chi nhánh, bởi vì những người ở đây không có nhu cầu với tin tức tình báo. Trấn nhỏ này cũng không có nhiều sản nghiệp của Vân Vụ các, chỉ ngoại trừ một trà quán Thanh Hương lầu nho nhỏ ở trung tâm trấn.

Tuy nhiên, Phong Vân đoàn lại có một trụ sở rất lớn ở đây, bởi lẽ nhu cầu vận chuyển hàng hóa săn bắt được từ đây tới các thành trì lớn của Trịnh quốc và Tấn quốc là rất lớn.

Chu Thái An đã sớm sắp xếp, hai người Bách Phong Linh tới Hắc Lâm trấn liền tới Phong Vân đoàn trụ sở ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thu thập chút tin tức về khu sâm lâm này.

Người ở đây đều gọi khu sâm lâm này là Hắc Lâm, bởi vì chỉ cần đi sâu vào khoảng vài dặm đường thôi, cây cối ở đây đã rậm rạp tới mức ở phía dưới tất cả chỉ là một mảng tối đen. Những kẻ tới đây thám hiểm nếu không phải người có đảm tâm rất lớn thì cũng là người cùng đường mạt lộ tới tìm cơ hội làm giàu.

Nghỉ ngơi một đêm xong, Bách Phong Linh cùng Sở Vĩnh Trung tới Thanh Hương lầu ngồi vừa uống trà, vừa nghe ngóng tin tức.

Bên cạnh bàn của họ là một nhóm liệp thú giả khoảng chục người đang thấp giọng bàn tán chuyện gì đó. Dù bọn họ đã hạ thanh âm xuống rất nhỏ, nhưng cũng không làm khó được hai người có tinh thần lực ở bàn bên.

Lúc này, một đại hán đang thì thầm, "Tiểu Cẩu quả thật có phúc. Không ngờ tên tiểu tử đó lần đầu đi tầm bảo đã may mắn như vậy. Ài. Sao ta không được may mắn như hắn cơ chứ."

Đại hán bên cạnh không đồng ý, "Còn chưa biết đây là phúc hay là họa nữa. Bây giờ hắn vẫn đang bị bọn người đó giam lỏng. Có khi mấy người đó sẽ gϊếŧ hắn diệt khẩu không chừng. Hừ!"

Người thứ ba nói, "Lão Hùng nói phải đó, tên tiểu Cẩu đó cũng đã bị mấy người kia giam lỏng cả tháng rồi, có khi bây giờ hắn đã chết rồi cũng nên. Mà các ngươi nói xem, tiểu Cẩu chỉ nhặt được một thỏi vàng không rõ niên đại, vì lẽ gì mà nhóm người kia lại xem trọng chuyện đó như vậy."

Kẻ thứ tư lúc này cũng chen vào, "Chuyện này thì ta biết một chút. Có một lần ta uống rượu với một vị huynh đài trong nhóm người kia, hắn nói trên thỏi vàng này khắc một Thiên Cổ tự, nhưng không biết là từ niên đại nào."

Cả nhóm người ai nấy đều hít vào một hơi khí lạnh. Sở Vĩnh Trung và Bách Phong Linh cũng nhìn nhau, vẻ mặt chấn động. Có lẽ nào?

Có vẻ như mấy người kia cũng có nghi ngờ giống hai người bọn nàng. Một kẻ lên tiếng hỏi: "Các ngươi có đang nghĩ giống như ta không?" - hắn hạ giọng thấp hơn nữa, "chẳng lẽ thỏi vàng đó là từ Cổ đế bảo tàng trong truyền thuyết?"

Bách Phong Linh nhíu mày thật chặt. Chẳng lẽ thực sự là vậy? Vậy nhóm người bắt được tên tiểu Cẩu trong miệng bọn hắn là ai? Là người của tam quốc hay là người của ngũ phái?

Xem ra, Hắc Lâm trấn này thời gian tới sẽ không yên ổn được nữa rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »