Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mong Em Là Mặt Trời Của Anh

Chương 9

« Chương Trước
28

Sau khi được mẹ tôi đồng ý, tôi và Từ Sĩ cùng đến thăm bà ngoại anh ấy.

Bà Từ năm nay đã tám mươi tuổi nhưng thân hình khỏe mạnh hơn tôi tưởng tượng.

Khi Từ Sĩ đang nấu ăn trong bếp, bà ngoại đã lén cho tôi xem những bức ảnh của anh khi anh còn nhỏ.

"Đó là khi Lê Lê vừa tròn 15 tuổi và ta đã may tất cả những chiếc quần mà nó mặc."

"Đây là cảnh Lê Lê tè dầm vào năm 5 tuổi. Nó tức giận đến mức bật khóc và ta còn cười nhạo nó nữa cơ".

"Đây là ảnh Lê Lê được học lên cấp trung học cơ sở. Gia đình chúng ta chỉ có Lê Lê mới có thể học giỏi như vậy, nếu không có bố mẹ nó..."

Tôi biết rằng Lê Lê là tên thuở nhỏ của Từ Sĩ.

Ai có thể ngờ rằng một cậu bé từng là một tên côn đồ trên đường phố và giờ là ông chủ doanh nghiệp lại có một cái tên tầm thường như vậy?

Tôi cười khúc khích, lật trang tiếp theo và tôi nhận thấy rằng không có bức ảnh nào ở mặt sau của cuốn album.

Thay vào đó là rất nhiều vé máy bay khứ hồi trong và ngoài nước.

"Đây là……"

Tôi cầm một tấm vé lên và biết được chuyến bay đã diễn ra cách đây bốn năm.

Bà Từ thở dài: "Đây là những tấm vé để Lê Lê đi tìm con suốt ngần ấy năm."

"Trong những năm qua, nó đã đi du lịch nước ngoài không biết bao nhiêu lần."

“Lúc đầu, nó thậm chí còn không đủ tiền mua vé máy bay nên phải tiết kiệm tiền cả tháng trời”.

Tôi luôn tự nhủ phải lắng nghe trái tim mình nhiều nhất có thể.

Khi đi du học, tôi luôn nghĩ rằng mình đã mất liên lạc với Từ Sĩ.

Tôi không thể tưởng tượng nổi anh ấy đã đến thành phố của tôi vô số lần, nhưng tôi chưa bao giờ biết điều đó.

Bà Từ nói rằng Từ Sĩ đã suy sụp rất lâu sau khi tôi rời đi.

"Lê Lê do một tay ta nuôi dưỡng. Thằng bé nhìn có vẻ tàn nhẫn gai góc nhưng thực chất lại rất tình cảm."

“Khi nó gặp tai nạn, phải xa ta, ta nhìn nó nằm trên giường bệnh mấy ngày không ngủ được, trong lòng rất đau khổ!”

“Nhưng nó chưa bao giờ thổ lộ với ai cả.”

“Ngày hôm đó ta tìm thấy một con dao dính máu dưới gối của nó, ta sợ đến mức suýt ngất đi.”

"Nó vừa khóc vừa nói với ta:" Con không bao giờ có thể ở bên bà nữa, một kẻ vô dụng như con làm sao có thể xứng đáng làm cháu bà được."

"Đó là lần đầu tiên ta thấy nó khóc. Từ khi cha mẹ mất, thằng bé chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nó thực sự rất yêu con."

“May thay, sau này nó nhớ ra lời hứa với con, nó nói nếu muốn mang lại hạnh phúc cho con thì nó không thể nuốt lời được.”

“Con gái, con không biết làm thế nào mà Lê Lê có thể sống sót trong khoảng thời gian đó đâu. Nó nhất quyết tập luyện phục hồi chức năng mỗi ngày, đầu gối bị dập nát, vết thương đau đến mức nó run rẩy mỗi đêm. Tình trạng này kéo dài hơn một nửa năm, một năm ấy nó quyết tâm mà sống."

"Thật ra bà vẫn luôn rất biết ơn con. Nếu không phải con là người ủng hộ bản chất con người bên trong nó, hẳn nó đã chết từ lâu rồi."

Nghe lời bà Từ, nước mắt đã lăn dài trên má tôi lúc nào không hay.

Trước đây tôi luôn cho rằng tình yêu giữa tôi và Từ Sĩ thật bất công.

Tại sao tôi luôn là người chạy theo anh, tại sao tôi luôn bị anh bỏ rơi.

Chắc là do anh ấy chưa yêu tôi đủ nhiều.

Nhưng sau khi nghe những lời của bà Từ, tôi thấy mình thật kém cỏi, chưa làm được gì cho Từ Sĩ.

Ngược lại, vì bị thương nặng, lại phải thực hiện lời hứa nên Từ Sĩ đã phải đi con đường khó khăn hơn mọi người.

Anh ấy yêu tôi nhiều như tôi yêu anh ấy.

“Cơm đã chín rồi, ăn thôi.” Từ Sĩ đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi với bà Từ.

Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi, anh ấy thay đổi sắc mặt và bước thật nhanh.

"Sao vậy? Sao em lại khóc?"

Bất chấp sự có mặt của bà ngoại, tôi khóc và lao vào vòng tay anh.

Bà Từ nhân cơ hội rời khỏi phòng.

Từ Sĩ sửng sốt, giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, dùng giọng dỗ dành hỏi: "Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?"

Tôi khóc nói: “Từ Sĩ, năm năm em ở nước ngoài, em chưa từng thôi nhớ anh một ngày nào.”

“Em luôn nghĩ anh không yêu em.”

"Nhưng hôm nay em nhận ra rằng so với những mất mát anh đã trải qua thì em chưa làm được gì cho anh cả."

Từ Sĩ nghe xong liền hôn lên tóc tôi.

"Thẩm Kiều, anh không cần em trả ơn thay anh, anh rất biết ơn em vì em có thể ở chung một thế giới với anh."

Tôi rời khỏi vòng tay anh và nhón chân hôn lên môi anh.

"Từ Sĩ, em yêu anh."

29

Ngày lành được chon, tôi cùng Từ Sĩ đi đăng kí kết hôn.

Sau khi nhận giấy chứng nhận, Từ Sĩ trở nên cực kỳ dính người, thậm chí không đi làm, ngày ngày ở nhà quấy rầy làm nũng tôi.

Trong 5 năm mất liên lạc, chúng tôi trở nên hơi xa lạ.

Nhưng nhờ sự “nhiệt tình” của anh mà chúng tôi đã dần lấy lại được tình cảm như xưa.

Lúc này tôi mới nhận ra Từ Sĩ là bình dấm chua dễ vỡ.

Một ngày nọ, Lữ Chu Yến gọi điện hỏi thăm tôi sau khi kết hôn cuộc sống thế nào, tôi cùng anh ấy trò chuyện về việc làm của Từ Sĩ rồi bật cười.

Kết quả là sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn thấy Từ Sĩ khoanh tay dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

"Em vẫn còn giữ liên lạc với hắn ta?"

Lúc đầu tôi không để ý, thậm chí còn kể cho anh ấy nghe về sự giúp đỡ của Lữ Chu Yến khi tôi ở nước ngoài.

"Em không thể tỏ ra vô ơn với hắn sau khi trở về nhà, phải không?"

Từ Sĩ nhàn nhạt chế nhạo.

“Nhưng nếu anh nhớ không nhầm thì chính hắn là người đã bế em ra khỏi KTV khi xưa phải không?”

"Hắn ta thích em!"

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn anh, phát hiện ra anh có vẻ cay đắng ghen tị, nhất thời không biết cười hay khóc.

"Đúng vậy, Lữ Chu Yến quả thật có nói với em là anh ấy thích em."

Tôi giả vờ như không để ý đến suy nghĩ của anh và cố tình trêu chọc.

“Nếu em không muốn quay lại Trung Quốc, có lẽ em sẽ thực sự ở bên anh ấy, ưm…”

Tôi chưa kịp nói xong thì Từ Sĩ đã lao tới khóa miệng tôi lại.

Vài phút sau, tôi ngã vào vòng tay anh, thở dốc.

Mắt anh đỏ bừng, anh cọ ngón tay cái vào môi tôi và nói: “Đời này em chỉ có thể là của anh thôi”.

"Đời sau cũng sẽ như vậy."

"Đời sau nữa cũng sẽ như vậy."

Tôi nhìn vẻ mặt hống hách của anh, liền giơ tay ôm cổ anh.

"Vậy ngài Từ có thể cho em đi ngủ không?"

"Em không thể đợi được..."

30. Phiên ngoại(Góc nhìn của Từ Sĩ)

Trước khi gặp Thẩm Kiều, nhiều lần tôi cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.

Cha mẹ đã chết.

Những người thân trong gia đình đã cắt đứt quan hệ với tôi chỉ vì sợ tôi sẽ gây ra rắc rối lớn cho họ.

Chỉ có bà ngoại trong nhà là sẵn lòng chăm sóc tôi.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Kiều, em bị hai tên khốn nạn vây quanh.

Tôi đã cứu em ấy mà không bị thương gì,nhưng không ngờ đó là định mệnh và em ấy sẽ đi theo tôi cả đời.

Ồ.

Thẩm Kiều nói với tôi, đây không phải lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi cha em vừa bỏ rơi em.

……Tôi không nhớ.

Hình như có chuyện như vậy.

Nhưng tóm lại, sau khi bị em gái này đeo bám, không một ngày cuối tuần nào yên ổn.

Lý do là cuối tuần nào em cũng đến nhà tôi tìm tôi.

Không phải là tôi chưa từng bị phụ nữ theo đuổi rình rập.

Nhưng em ấy không hề ngượng ngùng như những người khác, cũng không thể đuổi đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người như vậy.

Hôm đó tôi đang đánh nhau với đối thủ thì em đã kéo tôi lại và nói rằng em ấy sợ.

Sợ?

Tôi thực sự không biết đầu óc em ấy kiểu gì nữa.

Nhưng khi nhìn lại, tôi thấy mắt em đỏ hoe, giống như một con thỏ đáng thương.

Tôi cảm thấy tồi tệ.

Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái.

Bàn tay của Thẩm Kiều nhỏ nhắn và mềm mại đến mức tôi hoàn toàn có thể gói gọn trong lòng bàn tay.

Em ấy nói em thích tôi và hỏi liệu chúng tôi có định bỏ trốn không.

Những suy nghĩ này thực sự rất ngây thơ.

Nhưng tim tôi đập loạn xạ.

Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng mình đã yêu Thẩm Kiều.

Nhưng từ đó tôi bắt đầu tránh mặt em.

Có một hố sâu ngăn cách giữa chúng tôi như ngăn cách hai thế giới.

Em là một cô gái tốt, có tương lai tươi sáng và một gia đình hạnh phúc.

Tôi là một tên khốn nạn bỏ học sớm và chẳng có gì.

Vào ngày sinh nhật của em, tôi thậm chí còn chẳng thể tặng em nổi một bó hoa.

Tôi có tư cách gì mà ở bên em ấy như thế này?

Thế nên hôm đó ở KTV, tôi cố tình hung hăng, tàn nhẫn, mong sau này em ấy sẽ ghét tôi và không đến với tôi nữa.

Nhưng nhìn thấy em ngất đi, trái tim tôi như thắt lại, gần như muốn từ bỏ nỗ lực cách xa em trước đây.

May mắn thay, người bạn cùng lớp của em bất ngờ xuất hiện và đưa em đi.

Cậu bé đó có vẻ như có một nền tảng gia đình tốt.

Sau này tôi cũng điều tra về thằng đó và mọi chuyện đúng như tôi đoán.

Thẩm Kiều ở cùng một người như vậy là đúng đắn.

Nhưng sao tim tôi lại đau thế này...

31

Đàn em của Chu Khải đang giữ Thẩm Kiều.

Tôi gần như mất trí khi nhận được tin này.

Nghĩ đến Thẩm Kiều bị ức hϊếp, tôi ước gì có thể gϊếŧ chết đám khốn nạn đó.

Khi đến tòa nhà đang xây dở, tôi kinh hãi nhìn thấy mũi Thẩm Kiều Kiều đỏ bừng vì khóc và một bên má em tím bầm.

Tôi nói: “Thẩm Kiều, đừng sợ, không sao đâu.”

Thực sự, tôi muốn ôm em ấy thật chặt trong vòng tay.

Nhưng tôi là một kẻ hèn nhát chết tiệt!

Tôi không dám làm điều đó.

Thậm chí, ngay cả khi tôi đã nói điều đó vô số lần trong lòng——

"Thẩm Kiều, tôi thích em, tôi thật sự rất thích em!"

Nhưng--

Khi Thẩm Kiều hỏi tôi, tôi vẫn không có dũng khí thừa nhận!

Cho đến khi em đưa tôi về nhà và bôi thuốc cho tôi.

Hồi đó em hiền lắm

Dịu dàng đến mức tôi không thể ngăn mình muốn có được em.

Tôi muốn trở thành người đàn ông của em ấy và chiếm hữu em đến hết cuộc đời.

Vào lúc tôi nhận ra điều đó, tôi đã nói những lời từ trong trái tim rằng tôi muốn ở bên em.

Thẩm Kiều Kiều vui như trẻ con.

Nhưng em ấy không biết.

Tôi hạnh phúc hơn cả em.

Không khó để thừa nhận rằng tôi thích cô gái ấy.

Vì vậy, tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời với Thẩm Kiều.

Nó đẹp đến mức sau này tôi vẫn ngỡ là mơ.

Khi tôi đang tận hưởng cuộc sống bên em, tôi tự đặt quyết tâm sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em thì một lần nữa tôi sa vào vũng bùn lầy.

Tôi bị người ta đánh trọng thương.

Tỉnh dậy, tôi nghe tin mình có thể sẽ phải nằm trên giường suốt quãng đời còn lại.

Sau đó, mẹ của Thẩm Kiều tới gặp tôi, muốn đưa tôi một số tiền, yêu cầu tôi rời khỏi con gái bà, đừng cản trở tương lai em ấy.

Đúng.

Một kẻ vô dụng như tôi làm gì có tư cách ở bên em ấy được?

Nếu để em ấy biết tin tôi bị thương, tôi sợ em sẽ lại khóc.

Vì vậy, tôi đã nhờ Từ Mạn Lâm hỗ trợ diễn xuất và đuổi cô bé ngốc đó đi.

Thẩm Kiều, thật xin lỗi, lần này tôi không thể che ô cho em được nữa rồi...

"Tôi có thể chịu đựng bóng tối nếu tôi không nhìn thấy ánh sáng."

Nhưng sau khi mất đi Thẩm Kiều, tôi đã mấy lần muốn tự kết liễu đời mình.

Vết thương rất đau.

Nhưng đau hơn cả là trái tim.

Khi đặt con dao vào cổ tay, tôi nghĩ đến từng điều nhỏ nhặt mà tôi đã trải qua với Thẩm Kiều.

Tôi không thể xuống tay được!

Không nỡ từ bỏ như thế này.

Tôi càng không muốn giao Thẩm Kiều cho người khác.

Tôi sợ người khác sẽ làm em tổn thương.

Vì vậy, tôi bắt đầu tham gia phục hồi chức năng theo lời khuyên của bác sĩ.

Trong khoảng thời gian đau khổ đó, chính Thẩm Kiều là nguồn động lực thôi thúc tôi đi tiếp.

May mắn thay——

Tôi đã làm được.

Dù chúng tôi đã xa nhau nhiều năm nhưng tôi vẫn có thể ôm em trong tay.

Và lúc này, tôi cuối cùng cũng có thể tự tin nói câu đó——

"Thẩm Kiều, anh yêu em, cưới anh nhé."

Ngày tôi cầu hôn, Thẩm Kiều đã bật khóc.

Đến tối, em cứ nói là tôi cầu hôn bất ngờ quá khiến em không có cơ hội sửa sai.

Nhưng tôi thề, Thẩm Kiều là người phụ nữ đáng yêu nhất thế giới!

Không một ai có thể thay thế em!

32. Một chút ngọt ngào

Một ngày sau khi Từ Sĩ và tôi kết hôn.

Khi đi làm về, tôi lao vào vòng tay anh và hôn anh mãnh liệt.

Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi.

Tự nhiên ở chỗ làm tôi nhớ anh vô cùng.

Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc quần đùi nam rất quen thuộc.

Từ Sĩ cười mê hoặc, nâng cằm tôi lên hỏi: “Còn nhớ không?”

Làm sao tôi có thể không nhớ được chứ!

Đây chẳng phải là cái quần anh ấy mặc khi tôi tới nhà anh để tỏ tình với anh ấy sao?

Kiểu dành cho đàn ông đầu hói mạnh mẽ được bà Từ, người vô cùng yêu thương cháu ngoại, lựa chọn.

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy phấn khích kỳ lạ khi nhìn thấy.

Tôi nuốt khan, thấp giọng hỏi: “Mới à?”

Từ Sĩ cười hỏi: "Thích không?"

Tôi gật đầu như giã tỏi: "Có thích!”

Tôi rêи ɾỉ lao về phía trước.

Tiếng cười xấu xa của Xu Si lọt vào tai tôi.

"Này, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà."

【Hoàn】
« Chương Trước