Chương 7: Thẳng thắn tiếp nhận+ giải quyết mộng tinh như thế nào

Đến kỳ xuống núi lãnh lương, Thường Thanh cảm giác mình đã thoát ly khỏi thế giới này lâu lắm rồi vậy, nhìn người đến người đi trên đường phố, vậy mà lại có chút khó thích ứng.

Cậu nhận lương xong, đi mua một ít lương thực muối dầu, rồi xách đến nhà lão Vương.

Lão Vương là bạn tốt của ông nội, trước kia khi ông nội còn sống, lão thường xuyên lên núi tìm ông nội cùng uống rượu, giờ đây tuổi đã cao, tay chân không còn nhanh nhẹn như trước, lão vẫn giữ vững lập trường không ở cùng con cái, một thân một mình mang theo một con chó mực đơn độc mà sống. Mỗi lần Thường Thanh xuống núi đều mang cho lão chút thức ăn làm quà.

Lão Vương đang ngồi trong sân hóng mát, trên chiếc xích đu nhỏ, cầm trong tay chiếc quạt lá cọ, bên cạnh là con chó mực kia.

Con chó mực mở to mắt, thấy Thường Thanh từ ngoài cửa đi tới, cái đuôi ngoe nguẩy vui mừng chỉ trực nhào tới, kết quả chóp mũi ngửi một phát, nhảy được nửa đường bèn vất vả phanh lại, cúp đuôi lùi về phía sau lão Vương.

"Sao đấy? Là Thường Thanh mà, mày sợ cái gì chứ!" Lão Vương vỗ vỗ đầu chó, cười nói.

Thường Thanh sửng sốt một chút, cậu biết chó mực sợ cái gì, nhưng cái này cũng không thể kể cho lão Vương được.

Cậu lên tiếng chào hỏi lão Vương, đem đồ trong tay phân ra một nửa, quen tay quen chân mà bỏ vào trong bếp. Mở nồi ra nhìn thấy bên trong chỉ có một chút cháo trắng, Thường Thanh thấy lòng chua xót, để đồ xong ra ngoài, lại thấy lão Vương còn nằm trên ghế phe phẩy quạt.

"Lão Vương, hay là lão dọn tới ở cùng nhà bác Vương đi." Thường Thanh kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh lão.

"Làm sao? Con cũng thấy lão sống không tốt sao?" Lão Vương cười hỏi.

Thường Thanh nhớ tới nửa nồi cháo trắng vừa rồi, không hé một lời.

Lão Vương vẫn cười híp mắt, "Nhưng mà lão cảm thấy rất tốt."

Lão chậm rãi nói, "Mỗi người sống thế nào không phải do người khác cảm nhận thay, mà do tự chính lòng mình, chân chính trải nghiệm qua, cảm giác qua, mới tường tận cái gì hợp mình nhất, cái gì khiến mình càng thoải mái, có lúc ngay cả chính suy nghĩ của mình cũng biết đánh lừa bản thân, cho nên phải dứt khoát làm lại thêm một lần, mới có thể phân ra tốt xấu." Lão lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Giống như lão, có Đại Hắc bồi bên cạnh rất vui vẻ, lão muốn ở chung với nó, cũng có lúc, động vật so với con người càng thêm trung thành tình cảm."

Thường Thanh ngập ngừng hỏi, "Có lẽ, nhưng con cảm thấy, người nên ở cùng một chỗ với người, mới đúng chứ ạ."

"Chẳng lẽ người không phải một loài động vật sao?" Ông lão dùng cây quạt vỗ vỗ lên đầu cậu, "Người có sinh mệnh động vật cũng có sinh mệnh, sinh mạng nào cũng trân quý như nhau, chỉ cần có thể quý trọng yêu thương lẫn nhau, người với người, người với động vật, động vật với động vật, lại có gì khác biệt đâu."

Thường Thanh khẽ động tâm, lão Vương làm dấy lên trong cậu những ý niệm bất đồng.

Ban đêm cậu lăn qua lộn lại trên giường nhớ lại lời lão Vương nói hôm nay, lại nghĩ đến mình cùng sói trắng bên nhau hai lần, không chỉ cùng nhau làm chuyện thân mật, hơn nữa sói trắng còn chở cậu băng qua rừng, tặng cậu trái cây, thảo dược, còn có hoa nhỏ, cũng không biết nó đến tay cũng không có thì sao làm được mấy chuyện này.

Thường Thanh càng nghĩ càng thấy sói lớn đối với mình tốt vô cùng, mà mình còn nổi giận với nó, vứt đồ nó tặng xuống đất, thật sự rất quá đáng.

Lúc này từ ngoài cửa truyền tới một tiếng "Két____" nhỏ xíu.

Thường Thanh sợ hết hồn, lên tiếng hỏi, "Ai đấy?"

Trong phút chốc Thường Thanh hiểu ra, vén chăn lên, vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng mà ngoài cửa không có cái gì, chỉ có bụi cây cách đó không xa khe rung rinh hai phát.

"Đi ra đi, tớ biết là cậu." Thường Thanh nói.

Nhưng không có động tĩnh.

"Nếu cậu không ra, thì vĩnh viễn đừng đi ra nữa, sau này tớ cũng không gặp lại cậu nữa." Thường Thanh vờ hù dọa.

Một lúc lâu sau, lùm cây chậm rãi lay động, chó sói trắng to bự từ phía sau nhòi lên.

Cái đuôi cụp xuống rất thấp, đầu ủ rũ, ngay cả cái tai luôn dương oai diễu võ mà dựng thẳng tắp cũng tiu nghỉu cụp xuống, đứng tít xa len lén nhìn Thường Thanh.

Thường Thanh vốn đã có chút áy náy, nay thấy bộ dáng đáng thương một cục của sói bự, lập tức mềm lòng, ngoắc ngoắc tay với nó, "Lại đây nào."

Sói bự nhỏ giọng nghẹn ngào, lui một bước về sau.

Thường Thanh than thở, "Được rồi, cậu không tới, vậy tớ tới." Nói đoạn định chân trần bước ra ngoài.

Chợt một đạo bóng trắng xoẹt qua, sói bự đã tới ngay bên cạnh, dùng đầu đẩy Thường Thanh trở vào nhà, không để cho cậu bước xuống bùn đất.

"Phừ phừ-----" Lỗ mũi sói trắng thở phì phì phả lên hông cậu đến ngứa ngáy nhộn nhạo, Thường Thanh đẩy đầu nó ra một xíu, đưa tay vỗ lên cái đầu bù xù của nó, cười nói, "Rốt cuộc cậu là sói hay là chó vậy hả, sao lại dễ sai bảo thế chứ."

Vị trí đỉnh đầu đại biểu cho sự tôn quý bị coi như cún mà vuốt ve, thế mà sói bự cũng không có nổi giận, ngược lại còn cố tình cọ lên lòng bàn tay Thường Thanh, chóp đuôi rủ xuống giờ đây lắc lư không ngừng.

Nó vừa động, Thường Thanh càng cười dữ dội hơn, "Đừng cọ mà, thật là nhột, ha ha ha ha" tiếng cười ròn rã thiếu chút nữa đánh thức cả lũ cú mèo còn đang say ngủ.

Sói trắng không ngừng dùng mũi ủn Thường Thanh vào phòng, "Cậu làm gì thế? Đẩy tớ vào phòng làm gì chớ?" Thường Thanh thả lỏng thân thể di chuyển theo động tác của con sói.

Sói bự đẩy cậu đến bên mép giường.

"Cậu muốn tớ ngủ sao?" Thường Thanh hỏi.

Sói bự ngoắc ngoắc cái đuôi.

Thường Thanh không hiểu ngôn ngữ cơ thể của nó lắm, chỉ có thể thử bò lên giường.

Sói bự lập tức dùng miệng kéo chăn đắp lên người Thường Thanh.

Thường Thanh lấy làm lạ, hàng này quả thực quá thông minh, cậu híp đôi mắt hạnh hỏi sói béo, "Cậu hiểu tớ nói gì sao?"

Sói bự ngoắc ngoắc cái đuôi.

"Cậu nghe hiểu nên mới vẫy đuôi hở?"

Sói bự ngoắc ngoắc cái đuôi.

Thường Thanh càng ngạc nhiên, "Oa! Xem ra cậu thật sự hiểu được, thật thần kỳ."

Chó sói trắng ngồi chồm hỗm phía đầu giường của cậu, Thường Thanh nghiêng người nhìn bóng hình to lớn, cực kỳ oai phong hùng tráng, con ngươi xanh thẳm được ánh đèn chiếu rọi tỏa sáng rực rỡ.

Sói trắng mắt xanh ôn nhu liếc mắt đưa tình nhìn cậu, cảm giác cô độc vẫn luôn vây quanh cậu khoảng thời gian này bỗng chốc biến mất, tâm tình phiền não bất an cũng nhòa đi, quả nhiên giống như lời lão Vương nói, có thể cùng quý trọng lẫn nhau, gặp được bằng hữu như vậy chẳng phải càng trân quý hay sao?

Chỉ thấy sói trắng hơi há miệng, lỗ tai run lên một cái, tựa như đang mỉm cười.

Thường Thanh cũng cao hứng, nghe theo lời lão Vương, nghe theo tiếng gọi từ trái tim, bây giờ trái tim cậu mách bảo, cậu muốn chung sống cùng sói trắng, nếu có thể giống như lão Vương và chú chó mực thì thật tốt, nghĩ vậy liền nói với sói lớn, "Cái gì đã qua liền qua đi, bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính thức làm quen được không?" Đoạn đưa ra bàn tay trắng nõn, "Tớ là Thường Thanh."

Sói bự nâng lên vuốt sói mập ú khoác lên lòng bàn tay Thường Thanh.

"Vậy thì, cậu tên là gì nhỉ?" Thường Thanh hỏi.

"Ùng ục--------" Cổ họng sói trắng phát ra mấy tiếng ùng ục.

"Ha ha, cậu tên là Ùng Ục hở?" Thường Thanh cảm thấy danh tự này hơi bị buồn cười, liền dứt khoát cười lên.

Sói béo cau mũi một cái, lộ ra một miệng đầy răng chó.

"Được rồi, được rồi, không thích tên này chứ gì." Thường Thanh cười đến mi mắt cong cong, miễn cưỡng nghiêm mặt đề xuất, "Vậy gọi là Đại Bạch nhé, cậu vừa lớn vừa trắng, thấy thế nào?"

Sói béo lại cau mũi.

"Chốt thế đi, lấy tên này, nghe rất đáng yêu, lại rất tương đồng với cậu." Thường Thanh lẩm nhẩm một hồi, giọng dần dần nhỏ lại, ngủ thϊếp đi.

Sói béo phản đối không có hiệu quả, tên liền cứ thế quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Thường Thanh bị sói bự liếʍ tỉnh, cảm nhận được đầu lưỡi nóng hôi hổi liếʍ ướt nhoét, còn từ từ thuận theo cổ cậu chui vào trong quần áo ngủ.

"Ưm" Thường Thanh hừ hừ một tiếng tỉnh lại, sói béo nằm ở đầu giường, đầu lưỡi còn đang kề sát bên người cậu.

"Đừng liếʍ, ướt nhẹp rồi!" Thường Thanh tố cáo, đẩy cái đầu chó to đùng ra.

Sói bự lại không chút nản lòng, cái đuôi lúc lắc, chân trước mở rộng, sau đó bật nhào tới.

Thường Thanh quát to một tiếng, mau chóng tránh ra, "Cậu muốn đè chết tớ à?!"

Sói bự nghe không hiểu, thấy Thường Thanh không tức giận, tiếp tục muốn bày tỏ thân thiết, lại muốn nhào tới.

"Ngừng!" Thường Thanh rống to, kịp thời cứu được mạng mình, "Cậu đừng nhào tới, tớ đứng im ở đây được không? Cậu từ từ đến là được, nhé?"

Sói trắng không nén được tâm tình kích động, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thân thể từ từ tiến sát Thường Thanh, lè lưỡi ôn nhu liếʍ liếʍ gò má cậu.

"Ha ha ha ha" Thường Thanh bị nó liếʍ nhột chết, ngón tay vùi bên trong lớp lông êm ái khước từ vô ích, "Buồn quá mà, còn liếʍ nữa tớ cũng không cần rửa mặt luôn ấy."

Một người một thú chơi đùa hồi lâu, hôm qua Thường Thanh không đi tuần, hôm nay phải đi bù, thay quần áo xong, xách đồ ăn nước uống ra cửa, hôm nay có Đại Bạch bồi, cậu muốn đi chỗ nào xa xa chút.

Thường Thanh đi trước, sói trắng chậm rãi đi phía sau, đi mệt, sói trắng cưỡng ép đem Thường Thanh quăng lên lưng.

Ngồi trên lưng sói, tầm mắt tốt vô cùng, Thường Thanh dang tay hưng phấn kêu to, "Nhanh chút nữa, Đại Bạch, chạy nhanh chút nữa!"

Sói bự đột nhiên tăng tốc, phi nhanh trong rừng, lúc nó dùng toàn sức mà chạy, tốc độ khϊếp vô cùng, hơn nữa sức bền cực kỳ tốt, gò má Thường Thanh đều bị gió táp đau, nhưng tiếng cười của cậu vẫn như cũ vang vọng trong rừng núi.

Sói trắng chở cậu chạy đến thung lũng nào đó, nơi có biển hoa thi nhau khoe sắc tràn khắp lòng thung lũng, ở giữa là một dòng suối trong suốt quanh co quanh co, hương hoa từ phía xa xa ngào ngạt khắp đất trời, tô điểm thêm một đường sinh cơ dồi dào cho nơi này.

"Oa! Đẹp quá!" Thường Thanh nhảy xuống, ngây người ngắm nhìn.

Sói lớn theo sát phía sau, bỗng nhảy một cái, nhào vào trong biển hoa, sung sướиɠ lăn lộn giữa thảm hoa tươi mát, phấn hoa tung bay, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ hiện lên muôn màu muôn vẻ, đẹp đến không nỡ rời mắt.

Nó lăn mấy vòng, nằm trong biển hoa ngẩng đầu lên, lông trên đầu còn sót lại mấy cánh hoa tươi.

Thường Thanh cười to chạy tới, cũng học nó nhào vào biển hoa, ôm lấy đầu sói phủi cánh hoa xuống giúp nó, sói trắng lập tức nhào lên người cậu.

Cặp mắt xanh nhìn Thường Thanh không chớp, đắc ý dựng thẳng lỗ tai, từ trên cao nhìn xuống cậu, một bộ dáng vương giả hoàn mỹ.

Bóng đen to lớn phủ lên người Thường Thanh, khiến cậu không kiềm được hồi tưởng lại chuyện trước đó đã cùng sói trắng làm những hai lần. Vẫn là tư thế xâm lược như vậy, Thường Thanh không được tự nhiên dời mắt đi, bên tai nổi lên một tầng đỏ đỏ khả nghi.

Sói trắng vừa nhìn liền sướиɠ, mồi ngon đưa tới cửa không ăn chính là ngu, kết quả là một hớp liếʍ ướt vành tai hồng hồng kia.

"Ngô cậu làm gì đấy?" Thường Thanh nhạy cảm run lên, vội vàng che tai lại.

Sói trắng cách mấy ngón tay cậu tiếp tục liếʍ, đầu lưỡi lướt qua bụng ngón tay, Thường Thanh chỉ cảm thấy xúc cảm ấm áp truyền từ tay lên đến l*иg ngực, ấm đến mức gò má cậu cũng ửng hồng.

"Đừng ưm đừng nghịch mà, có được hay không, xin cậu đấy." Giọng cậu mang theo chút nức nở cầu xin, bị sói lớn mập mờ liếʍ láp như vậy, cậu lại cảm thấy ngực có chút ngứa lên.

Sói lớn nửa nhẫn nửa nhịn, cuối cùng đành ôm theo ánh mắt nguy hiểm mà nhảy xuống dòng suối mát.

Hai người ở thung lũng chơi đến chiều, lúc này mới đặt Thường Thanh trên lưng mang về nhà, Thường Thanh nằm trên lưng sói rộng rãi êm mềm lại an ổn, còn chưa tới nhà đã ngủ thϊếp đi.

Chờ cậu tỉnh lại, bản thân đã ở ngoài sân dưới mái hiên, sói trắng đang ngủ khò dưới người cậu, cậu dựa lên cái bụng sói mềm mại, vừa ấm vừa êm, so với loại thảm đắt tiền nhất còn thoải mái hơn gấp trăm lần.

Thường Thanh không nhịn lại vùi đầu trở về, dựa vào lớp lông sói cọ qua cọ lại.

Cho đến khi phát hiện ánh mắt sói lấp lánh sáng như đuốc, cậu mới đơ người đỏ mặt dừng lại.

Kể từ đó, sói trắng chính thức cư trú trong nhà Thường Thanh, coi mình như chủ gia đình, lấy việc đút no bạn đời làm nhiệm vụ của mình, mỗi ngày đúng giờ đều mang về các loại trái cây mới mẻ, còn tiện thể ôm theo những bông hoa nhỏ màu sắc khác nhau.

Sức ăn của nó rất lớn, bèn trực tiếp giải quyết bên ngoài rồi mới quay lại, sau đó tha theo một miếng thịt ngon nhất về cho Thường Thanh.

Không ngờ lại bị Thường Thanh đuổi ra ngoài, lại còn phải ngủ một đêm ngoài hành lang.

Từ đó trở đi không dám vác thịt về nhà nữa.

Sau khi Đại Bạch chính thức ở đây, mỗi sáng sớm tỉnh lại Thường Thanh đều cảm thấy mệt mỏi hết sức, cậu hoài nghi phải chăng hôm trước vận động hơi quá sức, kết quả là hôm nay cậu quyết định không làm gì hết, tối còn thoải mái ngâm nước nóng rồi mới leo lên giường.

Hậu quả của việc không đủ mệt chính là ngủ không ngon, mơ mơ màng màng đánh liền mấy giấc mộng lung tung bừa bãi, chỉ nhớ duy nhất cảnh tượng bị sói béo hung hãn xỏ xuyên.

Thường Thanh bừng tỉnh, phát hiện một mùi hương kỳ quái tràn ngập trong không khí, hạ thân có chút là lạ,cậu đưa tay sờ một cái, gậy thịt nhỏ dựng dậy rồi.

Cho tới giờ cậu chưa từng gặp qua loại chuyện này, mỗi sáng tỉnh dậy tiểu đệ đệ lúc nào cũng sạch sẽ mềm mềm rủ trước hai chân cơ, thế mà bây giờ lại căng đến phát đau.

"Đại Bạch." Cậu gọi theo bản năng.

Hô xong mới nhớ hôm qua Đại Bạch bị cậu phạt ngủ ngoài hành lang mất rồi.

Nhưng mà thính lực của chó sói vô cùng tốt, cậu vừa dứt lời, cửa liền mở ra, cái đầu sói to xụ thò vào, thấy gậy thịt dưới thân Thường Thanh nhô lên trong quần, lập tức xung phong nhận việc vui vẻ chạy tới.

Vuốt sói gác lên mép giường, "Áu wu-------" nó hưng phấn kêu một tiếng ngắn ngủi, vùi đầu ngậm lấy gậy nhỏ, đầu lưỡi thuần thục vuốt ve dọc theo rãnh dươиɠ ѵậŧ.

"Ưm" Thường Thanh chưa kịp ngăn lại, vật yếu hại đã rơi vào miệng sói, bị nhẹ nhàng hút một cái, lập tức nhũn eo, ngã về trên giường.

Sói trắng xe chạy quen đường mà dùng đầu lưỡi đảo qua chóp đỉnh rỉ nước, Thường Thanh mất hết khí lực phản kháng, miệng chỉ có thể vô lực thở dốc.

Gai lưỡi tròn tròn đem gậy thịt liếʍ từ đầu đến đuôi, kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ nhỏ run rẩy không ngừng, nhả thêm chút dịch trong suốt.

"A a ừm không muốn liếʍ ư aa Đại Bạch không muốn---" Thường Thanh khó nhịn lấy tay che mắt, giống như không muốn nhìn, lại giống như xấu hổ, phát hiện mình bật ra mấy tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, liền vội vàng cắn môi, âm thanh thở dốc lập tức chuyển phát ra từ đằng mũi.

Thân thể cậu nóng lên, lửa dục từ từ bao lấy toàn thân, đốt cháy đến đầu óc hỗn độn mê man.

Nhưng mà du͙© vọиɠ trong cơ thể phá lệ mãnh liệt rõ ràng, càng khao khát đυ.ng chạm ve vuốt nhiều hơn nữa.

Sói bự đưa đầu lưỡi dài ngoằng, liếʍ một phát từ âʍ ɦộ lên trên, cả kẽ hở cùng gậy thịt đều được chăm sóc đến đỏ bừng. Ấy thế mà du͙© vọиɠ chẳng những không giảm lại còn thêm mãnh liệt tràn đầy, đến mức hóa hình thành một thứ chất lỏng cuồn cuộn chảy ra, từ khe hở bé xíu ẩn mình giữa hai mảnh âm môi chảy ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ tanh ngọt.

Sói béo hưng phấn không thôi, loại chất lỏng này chính là thứ nó thích nhất, mỗi sớm nó đều đem Thường Thanh liếʍ láp hết một lượt, liếʍ đến mức Thường Thanh trong mộng chảy ra tràn trề nước da^ʍ, chỉ là hôm nay, nó được liếʍ một Thường Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, còn kèm theo thanh âm rêи ɾỉ động tình mê hoặc, khiến cho dòng nước chảy ra từ hoa huyệt càng thêm mỹ vị say đắm.

Sói bự còn chưa kịp liếʍ hết dịch thể sền sệt thơm ngon, dòng nước da^ʍ đã vội thuận theo âm huyệt chảy xuống hậu huyệt, sau đó tiếp tục từng tia từng tia nhỏ xuống trên nệm giường.

Thường Thanh bị sói béo kinh nghiệm đầy mình liếʍ cho ngứa ngáy toàn thân, ngay cả chỗ thật sâu trong kia cũng ướŧ áŧ khó chịu, cậu không kiềm được lắc cái eo thon, cặp đùi trắng nõn kẹp lấy cái đầu đầy lông mao mềm mại của chó sói, phó mặc du͙© vọиɠ chi phối thân thể.

"A ưm ...mau dùng sức a Đại Bạch phía dưới... bên trong...." Thường Thanh cắn môi, cảm nhận được du͙© vọиɠ ồ ạt như cơn sóng ngày càng lấn át thần trí cậu, quất mạnh lên thân thể ngây thơ non nớt, "Aa hoa huyệt cũng muốn liếʍ liếʍ---"

Cậu chủ động nhấc eo, đem hoa huyệt ướt đầm đìa mớm sát bên mép sói lớn, bởi vì nóng lòng quá mức, khiến âʍ ѵậŧ va phải mũi sói, bị hung hăng nghiền một cái.

"Ứmmm" Kí©h thí©ɧ khổng lồ khiến cậu sung sướиɠ giật eo, rên to thành tiếng.

Sói trắng nghe lời thò cái lưỡi dài chui vào trong kẽ hở, đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt non, chen vào sâu trong âʍ đa͙σ, vơ vét hết đống nước da^ʍ trơn trượt dính dớp.

"A a ừm nhột quá đi đầu lưỡi lại dùng sức chút----" Thường Thanh sướиɠ điên rồi, hóa ra bị liếʍ huyệt thoải mái đến thế sao? Đầu lưỡi mềm mại thao mở huyệt thịt, vách tường mềm chặt nhào tới cùng cái lưỡi dây dưa không ngớt.

Hông eo Thường Thanh vừa đau vừa tê, cặp đùi bị đầu sói ép mở rộng ra bủn rủn cực kỳ, nhưng hoa huyệt được chăm sóc lại sảng khoái vô cùng.

Thật thoải mái, thật là thoải mái, sao lại thoải mái như vậy chứ.

Trong đầu Thường Thanh điên cuồng thét lên, đúng lúc bị sói trắng liếʍ đến cao trào, gậy thịt xinh xẻo bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi trên nào là đùi, nào là bụng, rốn, khắp nơi đều có, hoa huyệt không chịu thua kém mà nhả nước ướt đẫm một mảng giường.

Thường Thanh xụi lơ nằm vật ra thở hổn hển, sói lớn lại chưa vội nghỉ ngơi, tỉ mỉ liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng âm dịch trên người cậu.

Một giây trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cuối cùng Thường Thanh cũng thông suốt tại sao sáng nào tỉnh dậy mình cũng mệt mỏi rã rời, nhưng lại không tìm được bất kỳ nguyên nhân hay dấu vết nào.