Chương 5

Thẩm Thanh Thu nhìn lên phía đầu giường, thấy một con dao chôn vùi vào dưới gối, đường chuôi tinh xảo, lưỡi dao sắc bén, có lẽ là đồ dùng phòng thân của vị phu nhân nào bỏ lại.

Thẩm Thanh Thu không nghĩ nhiều, vươn người lên nắm lấy con dao, cho dù không thể gϊếŧ được Lạc Băng Hà, thế nhưng đâm cho hắn một nhát cũng khiến cho bản thân cảm thấy cực kỳ thống khoái, biết đâu lợi dụng lúc hỗn loạn còn có thể thoát được ra ngoài.

Thế nhưng dao vừa vung lên, Lạc Băng Hà lại giống như đứa trẻ vùi sâu vào trong lòng Thẩm Thanh Thu thở ra một hơi thật khẽ, ẩn nơi khóe mắt tinh tế rơi xuống một giọt lệ không hề là gượng ép. Thẩm Thanh Thu ngẩn người, dao trong tay cũng quên không hạ xuống, trong lòng phức tạp không rõ ràng, cuối cùng suy nghĩ một hồi vẫn là ném dao vào chỗ cũ, buồn bực mặc kệ Lạc Băng Hà ở dưới thân y.

Mãi thẳng cho đến khi tối trời Lạc Băng Hà mới chịu tỉnh dậy, ngước mắt nhìn lên chính là gương mặt của Thẩm Thanh Thu không lạnh không nóng, ánh mắt cao ngạo trước sau chưa hề thay đổi, thấy hắn dậy cũng chỉ buông khẽ một câu. “Tỉnh?”

“Ta đã mơ một giấc mơ” Lạc Băng Hà đầu thủy chung vẫn gối ở trên chân Thẩm Thanh Thu, bàn tay mân mê nhẹ sợi tóc dài không được cột cẩn thận tùy ý sa trên bạch y, thanh âm lại dịu dàng đi không ít “Trong giấc mơ đó, ngươi đem thuốc cho ta, cho ta cùng ngồi trên xe ngựa với ngươi, cho ta được ngủ trong phòng ấm, cũng chính ngươi dạy tâm pháp cho ta, dùng cả tính mạng bảo vệ ta”

Giọng nói ôn nhu thế này thoáng chốc khiến Thẩm Thanh Thu chột dạ không thể liên hệ được liệu đây có đúng là Lạc Băng Hà khốc lãnh muốn đâm y chết một vạn lần kia không. Thế nhưng Lạc Băng Hà cư nhiên lại không để ý đến điều đó, trong ánh mắt sắc bén như phủ thêm một tầng nước hồ thu trong vắt.

Hệt như lần đầu tiên ngước mắt lên bái sư Thẩm Thanh Thu năm đó.

“Ta không biết đây có thực là mơ, hay là những điều mà “Lạc Băng Hà” phía bên kia đã có được. Bởi vì…” Y nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu đặt lên phía trên l*иg ngực của mình “Bởi vì, sư tôn, cảm giác cực kỳ đau lòng”

Thẩm Thanh Thu trong lòng cuộn sóng. Hơn bao nhiêu năm chìm nổi y sớm đã chẳng còn nghe được một tiếng Lạc Băng Hà gọi y là sư tôn như thế nữa, cũng không phải gọi một tiếng giễu cợt hay khinh bỉ y, chỉ đơn thuần là một tiếng sư tôn trong vắt như thủy thế kia mà thôi.

Thẩm Thanh Thu không hề biết, suốt những năm tháng lưu lạc dưới vực thẳm Vô Gian đối với Lạc Băng Hà giống như là địa ngục. Ban ngày hắn cố gắng luyện ma pháp, trong lòng chồng chất thù hận với Thẩm Thanh Thu, ban đêm lại nhìn vào lòng bàn tay nhớ đến hơi ấm quấn quýt nồng đậm năm đó, nghĩ đến sư tôn cũng có một mặt rất đỗi dịu dàng chỉ là không thể bộc lộ lại trở nên xoắn xuýt mà nắm chặt lấy lòng bàn tay đầy những vết thương chằng chịt. Hắn đã sống sót với đoạn ký ức tàn dư ấy bao nhiêu năm qua nhiều không kể xiết, chỉ biết rằng mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Thẩm Thanh Thu lúc đó, hắn lại trở nên yếu lòng.

Thế nhưng cho dù cố gắng chống đỡ thế nào cũng không thể thắng được thù hận đã khắc sâu vào tận trong tâm khảm, thống khổ đến mức buồn cũng không thể nói, đau cũng không thể khóc, chỉ có thể cố gắng gắn lên mặt bản thân một nụ cười không rõ nổi tư vị. Ngày Lạc Băng Hà hại Thẩm Thanh Thu thân bại danh liệt, tưởng rằng bản thân sẽ cực kỳ vui vẻ, vậy mà lúc quay trở về lại chỉ thấy một mảnh trống vắng, đến cười cũng không thể nhếch môi lên nổi, cứ thế hốt hoảng trong lòng.

Có lẽ là chưa đủ, là bản thân mình trả thù y chưa đủ. Thế nhưng khiến cho Thẩm Thanh Thu thân bại danh liệt cũng là hắn, phế đi linh lực của Thẩm Thanh Thu cũng là hắn, đem người kia tróc nã thành nhân côn cũng là hắn, song trước sau hắn lại chưa hề vì những điều đó mà cười một trận thật thống khoái từ tận trong tâm.

Ngày Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu nhốt dưới địa lao dưới lòng đất, hắn cho Thẩm Thanh Thu tự mình nhìn thấy quá khứ đen tối bị đánh đập của bản thân ngày này qua ngày khác, dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần, thế nhưng người kia trước sau vẫn dùng ánh mắt ngoan độc mà nhìn hắn, nhìn đến tâm can ngứa ngáy, như hận không thể xé Lạc Băng Hà ra làm trăm mảnh, hoàn toàn không thể dập tắt được hận ý trong mắt y.

Đương nhiên, Lạc Băng Hà cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu từ bé đã lang thang như vậy, nửa kiếp sinh tồn lận đận long đong, bị phản bội, bị chế nhạo, lại phải bày ra một bộ dáng nói cười quy phục có lẽ cũng khiến cho con người y trở nên âm hiểm khắc ghi từng chút từng chút thù hận vào sâu trong lòng cho đến khi trái tim chỉ còn là những vết thương đau chằng chịt che phủ lấy một Thẩm Thanh Thu đã từng thuần lương chưa hiểu được khói lửa cuộc đời như thế. Lạc Băng Hà vậy mà lại không thể cười nhạo Thẩm Thanh Thu, thế nhưng lúc đó hận ý che mờ mắt, rốt cuộc vẫn là hàng đêm đem những chuyện đau lòng của y ra cho y thấy, khiến cho y mỗi ngày một chết tâm.

Suy cho cùng Thẩm Thanh Thu cũng chẳng khác gì hắn.

“Rõ ràng chúng ta cũng đều là đồng lưu hợp ô với nhau cả” Lạc Băng Hà ôm chặt thắt lưng của Thẩm Thanh Thu, đến cuối cùng vẫn chính là không thể buông tay người này ra được.