Chương 3: Nói chuyện (1)

Khi Lam tỉnh dậy đã bảy giờ tối. Không phải hắn không muốn nằm thêm mà là một mùi thơm xông thẳng vào mũi khiến bụng của hắn gào lên dữ dội. Lắc lắc đầu ngồi dậy, ánh mắt hắn mơ màng hướng xuống dưới, lưỡi cũng nhẹ nhàng liếm lấy bờ môi đã bị nóng đên khô khốc.

“ Đây là…”

Hắn nhìn bản thân đang nằm trên gác, lại nghe tiếng nấu đồ ăn ở phía dưới, trong đầu không tự chủ hiện lên một hình bóng xinh đẹp.

“ Em dậy rồi đó à? Xuống rửa mặt rồi ăn cơm luôn nè.”

Tiếng Thảo Nguyên nói vọng lên khiến tâm tình Lam dâng lên một chút kỳ lạ, không kiềm được buột miệng hỏi:

“Là chị bế em lên gác à?”

“ Ừ. Lúc chị đi làm về thấy nhà cửa khép hờ còn em nằm dưới sàn, lay mãi không tỉnh nên mới bế em lên ấy.”

Lam trong tức thì hồi tưởng. Chẳng qua càng hồi tưởng, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi. Nếu như hắn đoán không sai, tâm thần suy nhược đang dần ảnh hưởng tới hắn ở thực tại. Điều này khiến tâm trí của hắn trông thấy những ảo giác kia cũng gián tiếp khiến sức khỏe ngày càng xuống dốc. Cứ theo cái đà này, không chờ kế hoạch kia thành công, hắn đã bị tống vào bệnh viện tâm thần rồi.

“ Xuống ăn cơm nè!”

Thảo Nguyên lần nữa gọi. Lam nhanh chóng cắt đứt mớ suy nghĩ trong lòng rồi đi xuống. Nhìn cái mâm lâu rồi chưa sử dụng được bày biện một dĩa rau xào, một tô thịt kho tàu cùng một tô canh canh lá giang, ánh mắt hắn thoáng có chút mê li đi, khóe miệng khôn biết từ lúc nào đã vô thức nhếch lên.

“Em không biết là chị biết nấu ăn đấy. Thường thấy chị toàn kêu đồ ăn ngoài không à.”

“Hừ, không nấu chứ không phải không biết nấu nhé.”

Thảo Nguyên kiêu ngạo hừ một tiếng. Trông thấy Lam đưa tay đưa tới tô thịt, cô cau mày quay đầu đũa gõ cái bốp vào tay hắn.

“Rửa tay rửa mặt rồi ăn.”

“Ai bảo chị nấu đồ ăn thơm quá chi.”

Lam cười hì hì mà rằng sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa ráy. Thảo Nguyên nhìn theo bóng Lam, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười.



Bữa cơm ngoại trừ việc điện thoại bị lỗi cứ báo chuông các tin nhắn từ tuần trước khiến hắn đành phải tắt thông báo thì diễn ra rất yên bình và đơn giản nhưng đối với một số người mà nói lại là một sự thỏa mãn hiếm có. Lam lâu lắm rồi mới có một bữa tối ấm áp đến như vậy khiến hắn có chút rung động. Sự rung động này càng lên đến đỉnh điểm khi hai người ngồi chồm hổm bên nhau rửa chén, sau đó lại nằm bên cạnh nhau lướt web. Những giây phút này bình an đến độ cả hai muốn chìm đắm đến vô cùng, hai bàn tay cũng lặng lẽ đan vào nhau lúc nào chẳng hay. Đáng tiếc, Thảo Nguyên hôm nay làm ca tối khiến cổ phải rời đi sớm. Nhìn bóng hình cô khuất dần ở ngõ, tâm tình người ở lại bỗng dâng lên một tia mất mát.

“Cũng hay chứ bộ.”

Lam miễn cưỡng thu ánh mắt rồi lơ đãng nhìn về phía cây tường vi đang nở rộ. Màu hoa đỏ rực cháy cũng mùi hương man mác dần khiến tâm tình hắn bình tĩnh nhưng sau đó lại là một khoảng trống vắng không cách nào lấp đầy. Hết cách, hắn mở tủ lấy vài lon bia, sau đó vươn người lấy laptop đặt lên đùi rồi thuần thục lướt trên bàn phím.

“Chuyện như thế nào rồi?”

Lam nhắn vào khung chat của Chat cung nguoi la, sau đó ngồi lướt lướt tiktok chờ đợi. Đáng tiếc, những drama hay những video nhảy nhót trên đó không cách nào gây cho hắn sự hứng thú mà ngược lại khiến hắn càng ngày càng chán nản. Ai lại đi quan tâm những đứa đi làm phò vì nguyên nhân gì đâu? Cũng có ai quan tâm đâu một đứa ất ơ nào đó tự tử vì một đứa con gái bạc tình? Rồi gì mà chính khách nào đó làm trò trong quốc hội hay một nước nào đó tranh giành món ăn có phần bốc mùi làm quốc túy? Hắn thoáng liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, ánh mắt theo ngón tay lướt qua những phần video này mà càng ngày càng trở nên dữ tợn.

“ Nhân tính nhaa…”

Ting.

Ánh mắt Lam trong tích tắc trở nên sáng tỏ. Hắn nhanh chóng nhấn vào tin nhắn vừa gửi tới rồi cẩn thận đọc.

“Cổ có người yêu rồi.”

Lam trợn mắt, miệng không kiềm được thốt lên.

“Vãi đạn.”

Đoạn, hắn vội vàng thu thập tâm tình hỏi lại.

“Ông chắc chưa? Sao ông bảo ông theo đuổi cô ta năm năm rồi? Năm năm mà đến cái tình báo quan trọng như thế này ông còn đếch biết. Vãi nồi.”

Lam như muốn phát điên. Mặc dù đã chuẩn bị các phương án dự phòng đối phó với các biến số sẽ xảy ra nhưng thứ này đâu phải biến số, nó là một quả bom đánh nát mọi suy tính của hắn từ trước cho đến giờ. Những nguy cơ mà bọn hắn dẫn đạo sẽ không còn là nguy cơ, nó giờ chỉ là một số trắc trở không đáng có, không đủ để khiến cô ta yếu đuối đến mức dựa dẫm vào một ai khác. Đó còn là chưa kể đến cô ta đang có người yêu, làm sao đủ để một đứa simp lỏ có cơ hội chen vào.

“Chết tiệt!”

Lam cắn chặt răng, khuôn mặt cũng trầm như đổ nước. Hắn không biết tình hình thân thể hiện giờ có đủ sức để lên một kế hoạch mới không nhưng có một điều chắc chắn rằng bản thân cô kia đã nhận ra chuyện gì đó. Nếu không cô ả cũng không giấu chuyện có người yêu đến tận khi kế hoạch sắp thành công mới lộ ra. Thế mà thằng ngu này lại lơ ngơ như người ngủ mơ nữa chứ. Vãi thật!

“Chắc. Chỉ là tôi vẫn chưa biết cổ có người yêu từ bao giờ, gần như không có bất cứ một thông tin nào. Nếu không phải tôi tình cờ bắt gặp cô ấy cười nói với một người đàn ông trong nhà hàng thì có lẽ đến bây giờ tôi vẫn đang không biết gì.”

“Cô ta có biết chuyện này không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện bị ông phát hiện.”

“Có lẽ đã biết.”

Có lẽ? Thằng ngu này…

Lam bóp chặt nắm đấm, hai mắt như muốn tóe lửa. Con chuột dưới cơn tức giận của hắn bị bóp đến méo mó, mơ hồ có thể nghe được vài tiếng xoẹt xoẹt cùng khét kẹt xông lên. Cho đến khi một cảm giác tê nhẹ xuyên qua lòng bàn tay truyền lên óc, hắn mới bản năng thả con chuột ra. Chỉ là sự chú ý của hắn vẫn chằm chằm vào những dòng tin nhắn mà người kia nhắn tới.

“ Thật ra, ngay từ ban đầu tôi đã biết tôi với cô ấy sẽ chẳng có tương lai. Cô ấy lý trí và năng động như một đóa hướng dương vàng rực. Còn tôi cảm tính, hay suy nghĩ nhưng trơ trọi như đất đá. Giữa tôi và cô ấy chẳng có lấy một điểm chung, miễn cưỡng kết hợp cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ.”

Fuck you! Thế sao mày không nói từ ban đầu đi!

“ Chẳng qua ngay từ lúc tôi gặp cô ấy tôi đã biết cổ là định mệnh của đời tôi. Nếu trước kia tình yêu với tôi như món đồ chơi muốn có là có, muốn dừng là dừng. Nhưng khi gặp cổ...”

Fuck you! Đến tán gái cũng không biết đường mà đòi làm bad boy, đòi làm kẻ khốn nạn? Fuck!

“ Cho nên tôi thực sự chúc phúc khi cô ấy tìm được tình yêu của đời mình. Chỉ là vẫn tôi nghĩ bảo vệ cô ấy lần cuối cùng bằng cách vận dụng một số quyền lợi của mình để điều tra người kia.”

“ Không, chúng ta còn cơ hội. Chẳng lẽ ông lại muốn từ bỏ như vậy sao?”

Lam cố gắng cứu vãn. Từ những dòng nhắn tới, hắn đã nhận ra người này đang có ý định dừng lại. Nhưng nếu dừng lại, mọi công sức của hắn đều sẽ đổ sông đổ bể. Hắn lại không có đủ thời gian để tìm một đối tượng khác rồi sau đó dụ dỗ lên kế hoạch. Những ảo giác, tâm tình kia sẽ không cho hắn thời gian giống như hôm nay vậy.

“ Ông hẳn vẫn tò mò tôi làm về gì đúng không?”

Bên kia đột nhiên nhắn tới. Lam sững người, hồi lâu mới trả lời.

“ Đoán được.”

“ À, tôi quên mất. Đối với người có trình độ như ông, đoán ra hẳn không phải việc gì khó.”

Lam thoáng có chút âm trầm. Mặc dù đã nói chuyện với nhau được hơn ba tháng nhưng cả hai đều thống nhất không hỏi thông tin cá nhân của nhau, cũng không liên lạc bằng bất cứ phương tiện nào khác. Mọi thứ đều tiến hành trên app nay như đúng cái tên của nó, chat cung nguoi la. Tất nhiên, bản thân mỗi người đều rõ ràng rằng web này không hẳn sẽ quá bí mật nhưng cả hai đều ăn ý không đề cập hay tìm hiểu đến. Nếu ai tiết lộ, hoặc là người đó muốn gặp nhau ngoài đời thật hoặc là muốn chấm dứt cuộc trò chuyện ở đây. Chẳng qua dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng không phải là điều hắn mong muốn.

“ Nhóm của chúng tôi phụ trách phát triển hệ thống giám sát chủ động phục vụ mạng lưới phòng thủ tự động trên toàn quốc.”

“ Skynet?”

“ Có thể nói như vậy nhưng chúng tôi thích gọi nó là Âu Lạc hơn. Âu Lạc giúp chúng tôi kiểm soát mọi hành động chống phá từ bên trong, đồng thời cũng ngăn chặn những hành vi xâm nhập từ các thế lực thù địch. Tất nhiên, cơ sở vật chất của chúng ta ở thời điểm hiện tại vẫn chưa đủ để xây dựng một Âu Lạc hoàng chỉnh, cho nên mới cần tới những người như chúng tôi.”

Âu Lạc?

Lam lẩm bẩm, lòng không kiềm được mà dâng lên một tia kinh ngạc. Mặc dù bản thân hắn đã đoán được người này hẳn liên quan đến quân đội nhưng không nghĩ sự liên quan này còn hơn những gì hắn tưởng tượng. Hèn chi y có thể nắm rõ mọi thông tin của người kia sau đó có thể thực hiện hoàn hảo kế hoạch mà hắn đề ra. Vốn còn đang nghi ngờ người này bịa chuyện nhưng do chỉ cần một kết quả nên hắn lựa chọn bỏ qua, giờ thì mọi thứ hẳn có thể xâu chuỗi được. Điều hắn thắc mắc duy nhất đó chính là sao người này lại “ngu” trong chuyện tình cảm đến như vậy thôi. Chẳng lẽ những người bên kỹ thuật đều như vậy sao? Mà không đúng, hắn đâu có!

“ Công việc của chúng tôi là chế tạo những robot siêu nhỏ có thể kết nối điều chỉnh ở khoảng cách cực xa.”

“ Siêu nhỏ? Nhỏ như thế nào?”

“ Dưới 5mm.”

Lam nhấp một ngụm bia, đáy mắt xoẹt qua một tia nghi hoặc. Nếu hắn nhớ không nhầm, công nghệ robot trên thế giới vẫn đang lâm vào một thứ gọi là bình cảnh. Tuy đã xuất hiện thứ gọi là microrobot nhưng trên thực tế nó chỉ là một loại cơ giới đơn giản, không đủ để tiếp nhận cùng giải mã cả thông tinh và mệnh lệnh phức tạp.

“ Ông ở Việt Quốc à?”

“Ừ.”

“ Việt Quốc đủ điều kiện để nghiên cứu thứ này sao? Ý tui là theo hướng như ông nói ý, dưới 5mm. Cơ sơ vật chất chúng ta chưa đủ. Không, không chỉ Việt Quốc mà cả thế giới, robots trinh thám dưới 5mm còn mơ hồ lắm.”

“ Không mơ hồ đâu. Trên thực tế, robots siêu nhở không khó chế tạo, việc khó là đảm bảo sự đồng nhất liên lạc cũng như ổn định theo dõi trong một quãng thời gian dài mà thôi. Điệp viên bên mình đang cố gắng thâm nhập và thu thập về lõi pin Chemniz cùng phương hạ âm đường truyền. Nếu có được hai thứ này thì nghiên cứu sẽ đột phá một bước quan trọng.”

“ Bên ông có thành quả chưa?”

“ Rất nhiều. Tất cả đều mô phỏng theo các loại cô trùng nhỏ để ngụy trang. Loại nhỏ nhất có thể tiếp cận 5mm, nhận và thực hiện các chỉ lệnh trong bán kính 2361m.”

Nhắn tới đây, người bên kia không nói tiếp, chỉ là màn hình vẫn hiện lên dấu ba chấm chứng tỏ y có chút lưỡng lự. Hồi lâu, y mới nhắn tới

“ dưới sự điều kiển thông nhất của Mẹ, một AI.”

“ Đùng nói là loại AI kia nha?”

“ Là nó.”

Chà chà…

Lam tặc lưỡi. Mặc dù biết rằng khoa học kỹ thuật là đóa hoa mọc lên từ mảnh bùn lầy của bom đạn khiến kỹ thuật quân sự dẫn trước kỹ thuật dân sự cả thập kỷ nhưng hắn vẫn có chút bất ngờ. Điều này không những cho thấy khoa học vẫn đang phát triển chứ không chững lại như một số người nói mà còn thể hiện rằng sự leo thang vũ trang vẫn đang không ngừng gia tăng. Một khi chi tiêu quốc phòng của mỗi nước vượt ra khỏi GDP mà nó đóng góp, nó phải thể hiện ra được tác dụng của nó đồng nghĩa với việc, chiến tranh sẽ bộc phát. Thời gian kéo dài càng lâu, chi phí càng lớn, kỹ thuật càng phát triển, quy mô chiến tranh cũng sẽ càng mở rộng. Cho nên, hắn có thể lợi dụng chuyện này như thế nào đây?

Bộp.

Một tiếng động thanh thúy vang lên khiến Lam vô thức ngó xuống. Dưới ánh sáng màn hình, một vệt sẫm màu óng ánh hiện ra, trong phút chốc đã nhấn chìm hai hai mắt hắn trong một mảnh đỏ rực. Hắn lảo đảo đứng dậy rồi lại quỳ sụp xuống, thân thể dựa vào lan can như vỡ thành vô số suy nghĩ khác nhau lan tràn ra bốn phía khiến hắn không kiềm được gào lên từng tiếng đau đớn.

Bịch.

Lam rơi thẳng xuống đất. May mắn độ cao ba mét không đủ làm thưởng tổn đến thân thể của hắn nhưng lại đủ để hắn tỉnh táo trong chốc lát.

“ Cái quỷ gì thế này?”

Hắn phun ra một ngụm máu. Ánh mắt theo cơn hoảng sợ trong chốc lát đã trở nên méo mó, kéo theo không gian xung quanh chìm trong một mảng mơ màng cùng u tối vô cùng. Đúng lúc này, ý thức của hắn bằng một cách thần kỳ nào đó mang lấy cơn đau tách rời khỏi cơ thể rồi lơ lửng giữa không trung. Nhìn quanh cảnh vật xám trắng bị bám lấy từng mảng tro bụi cùng thân thể giãy giụa dưới nền đất, tâm tình hắn thoáng chốc đã chìm vào đáy cốc. Đột nhiên, một mảnh đỏ rực xuất hiện thoáng làm hắn chú ý.

“ Đây là…”

Lam cố nhịn cơn đau mà vội vàng bơi tới, sau đó lại ngẩn ngơ trong chốc lát. Trước mặt hắn, một quần sáng màu đỏ đang bao trùm lấy một chậu hoa đang nở rộ. Những cánh hoa rung rinh như gió thổi, cuốn không gian vốn trầm thấp trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Cơn đau cũng theo đó lắng xuống nhưng lại thay bằng một sự tò mò không cách nào kiềm nén được.

“ Tường vi?”

Tay hắn không biết từ lúc nào đã đưa về phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn chạm nhẹ vào một đóa hoa…

Bộp.

Một tiếng động thanh thúy vang lên khiến Lam vô thức ngó xuống. Dưới ánh sáng màn hình, một vệt sẫm màu óng ánh hiện ra, trong phút chốc đánh tỉnh hắn. Vội vàng ngửa đầu cho máu không chảy, hắn nhanh chóng chạy xuống dưới lầu lấy bông gòn nhét vào mũi, hồi lâu mới thở hắt ra một hơi.

“ Kia là ảo giác sao?”

Hắn lầm bẩm, ánh mắt không biết vô tình hay cô tình lại hướng về chậu tường vi. Nhìn những cánh hoa đỏ rực đang dong đưa dưới ánh trăng, hắn tâm tình bất định đi tới, sau đó mơ hồ chạm tới một cánh hoa ở ngoài rìa.

Ting.

Tiếng tin nhắn đột ngột vang lên khiến Lam giật nảy mình, tay vô thức giật mạnh xuống. Ngước lên nhìn căn gác, hắn mới nhớ tới bản thân dang cố gắng cứu vãn kế hoạch kia, cũng vì vậy mà lâm vào ảo giác. Nhìn cảnh hoa đỏ nằm trọn trong lòng bàn tay, hắn hơi thở hắt ra một hơi rồi leo thang lên. Tới trước laptop, hắn nhìn màn hình một hồi lâu mới ngồi xuống.

“ Tin mới gửi tới được ba phút sao, quả nhiên là ảo giác.” Hắn thầm nghĩ rồi nhấn vào tin nhắn tới.

“ Tôi nói điều này chỉ để chứng minh rằng tôi có đủ điều kiện để điều tra kỹ càng một con người chứ không phải hời hợt thuê một đám thám tử tư nào đó.

Haha, nói thật, khi nắm được những thông tin này, tôi vốn có chút thất vọng. Người này trên giấy tờ thật sự là một con người hoàn hảo. Hắn làm ở một công ty liên doanh nước ngoài, lương tháng mười ngàn. Cao một mét tám hai, vẻ ngoài lịch lãm, giọng nói trầm thấp lại tâm lý, ga lăng. Đều đặn tuần ba buổi tập gym, một buổi đi bơi. Năm hai chuyến leo núi, hai chuyến dã ngoại...”