Chương 8+9

8.

“Quốc sư đại nhân, ngài phải làm chủ cho lão nô a…”

“Lão nô tận tâm tận lực dạy Thất công chúa, Thất công chúa không chỉ lười biếng, còn đánh đầu lão nô một cái dến chảy máu!”

Ta ngẩng đầu nhìn vết trầy trên trán Tôn ma ma, chỉ cảm thấy bản thân hạ thủ có chút nhẹ.

Tôn ma ma ồn ào, miệng nói liên hồi như mê sảng, dùng sức hắt nước bẩn lên người ta.

Ta nhìn chằm chằm mũi giày, thả lỏng đại não, đột nhiên cảm thấy thái dương lạnh lẽo, vết thương phía trên đau đớn giải tán hơn phân nửa.

Đầu ngón tay quốc sư đang đặt trên thái dương của ta, mùi thuốc nhàn nhạt tản ra.

“Nhẹ thôi.”

Tôn ma ma cứng đờ tại chỗ, sau đó “Bụp” một cái quỳ xuống.

“Là Thất điện hạ tự mình dập đầu, cùng lão nô không quan hệ a, lão nô... Lão nô đều là vì tốt cho Thất điện hạ…”

Đập đầu từng tiếng từng tiếng, gần trăm cái, người bị kéo xuống.

“Sau này giáo phường ti sẽ phái người tới dạy ngươi.”

Ta gật đầu, xoay bình thuốc trong tay, khi ngẩng đầu lên, người trước mặt đã không thấy bóng dáng.

9.

Ta ngồi bên cửa sổ với đôi chân trần.

Quốc sư quyền cao chức trọng, thuốc trong tay tự nhiên là thứ tốt, bôi ở lòng bàn chân lạnh như băng, thoải mái vô cùng.

Trăng sáng đặc biệt tròn, ngoài cửa sổ tuyết đã sớm ngừng, nhưng không khí rót vào vẫn lạnh thấu xương.

Ta quấn chăn bó sát người, bám mép cửa sổ nhìn lên cây mai dưới lầu.

Chỉ thấy hoa mai đua nhau nở, lại không thấy mỹ nam hôm trước đến.

“Cô nương đang tìm người nào?”

Một giọng nói quen thuộc đến từ phía sau, và ta quay đầu lại.

Tống Mặc Huyền mặc một bộ hắc y, tay đang ôm áo lông cáo càng chói mắt.

“Ngươi đến từ lúc nào? Lại vào đây như thế nào?”

“Tại hạ tự có biện pháp.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm bạch ngọc đưa cho ta, mặt trên điểm xuyết một đóa hoa mai.

“Tại hạ cảm thấy trâm này rất xứng đôi với cô nương, nên tặng cho cô nương.”

Ta cầm cây trâm nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng thích.

Hắn đem áo lông cáo, dùng luôn cả chăn bọc lấy ta, thuận tiện đem chân ta đang vung vẩy ở bên ngoài nhẹ nhàng nhét vào.

Ta cảm nhận được sự ấm áp trên bàn tay hắn, lặng lẽ đỏ mặt.

Tống Mặc Huyền vẫn chưa rời đi.

Ta mân mê góc chăn trong tay, nhất thời khổ não làm sao đáp lời.

“Ngươi có muốn ra ngoài đi dạo không? Đi cùng ta.”

Ta nói một câu lắp ba lắp bắp, nói xong lại cảm thấy khô khan, giây tiếp theo sợ là sẽ bị cự tuyệt.

“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Chưa kịp vui mừng, cảm giác người mất đi trọng lượng bất ngờ kéo đến.

Tống Mặc Huyền ôm ta từ trong cửa sổ nhảy xuống.

Ta mở to mắt, nhìn cánh hoa mai xẹt qua trước mắt, đèn đuốc lầu các đi xa.

Màn đêm dần buông xuống, dày đặc.