Chương 2: Thái Tử Thiên Tộc Độ Kiếp Xuống Nhân Gian

Thiên đế vừa sợ rằng con trai mình sẽ hao cạn linh lực mà tan biến, vừa lo lắng về tương lai của thiên tộc. Nếu Mặc Quân Thành chết thì tương lai thiên tộc sẽ không ai gánh vác, nhưng về phương diện tình cảm... người cha này thật sự không thể hiểu được.

Vốn dĩ Đăng Đình Phúc là một trong ngũ thượng thần có tu vi cao nhất, thiên đình có Thiên đế, Cao Lãng, Bạch Mai, Tôn Dã và một Ma Thần Y Diên ở ma giới. Bạch Mai là nữ thượng thần duy nhất ở thiên giới, vượt qua mọi giới cảnh. Hắn được giới tiên gọi là Tôn Dã, là thần tiên duy nhất chưa trải qua tình kiếp.

Ở vườn nho yên ổn hơn ba vạn năm, lần đầu xuống trần, trải qua tình kiếp, nhưng không ngờ bạn đời của ngài ấy lại không ngờ chính là con trai thiên đế.

Thiên đế lần này lại phải đi một chuyến sang vườn nho ấy hỏi ý kiến hắn. Lời thiên đế một khi đã nói ra, cho dù hắn không muốn đi chăng nữa thì cũng phải thực hiện.

"Là Thiên Đế sao! Cơn gió nào lại đưa ngài đến vườn nho của ta chơi vậy?" - Nhìn thấy Thiên Đế, hắn không chào lấy một lời mà vẫn ung dung thưởng trà.

"Hóa ra đã một vạn năm rồi! Ngươi ở đây chẳng cảm thấy cô đơn sao? Tôn Dã thượng thần, một vạn năm trước ngươi từ chối Bạch Mai, bây giờ có thấy hối hận không?"

Hối hận ư?

Không! Đăng Đình Phúc vẫn như ngày nào, hắn vẫn muốn tự do tự tại. Hắn không yêu ai cả, cũng chẳng ai yêu được hắn hết.

Một vạn năm trước là quá khứ rồi! Đình Phúc không muốn mọi người nhắc đến chuyện cũ làm gì, hắn cũng không thèm nhớ đến.

"Vốn dĩ nàng có căn cơ tốt như vậy, vẫn là nên tập trung tu luyện thì hơn. Chả ai mượn để ý ta làm gì!"

Nghe hắn trả lời như vậy, Thiên Đế lại càng lo lắng cho con trai mình hơn. Lỡ như Hạ Quân Thành là mối tình duy nhất của hắn rồi lỡ như hắn yêu con trai mình thật....

"Ngài cần ta giúp gì sao?"

Biết rằng thiên đế tới đây là chắc chắn có vấn đề, nhưng gặp nhằm người thẳng thắn như Đăng Đình Phúc thì hắn không ngại mà hỏi thẳng.

Lúc này, thiên đế có vẻ khá lúng túng. Nếu như nói trắng ra là bản thân muốn hắn giúp thì có chút hơi khó nói.

"Không có gì! Ta chỉ muốn đến thăm vườn nho một chút, lát nữa hái một chùm về cho phu nhân"

"Thiên hậu quả là người có phúc nhất thế gian mới được ngài yêu thương như vậy nhỉ! Nếu ngài thích thì ta sai người mang về là được, chẳng cần cất công đến đây làm gì"

"Còn có một chuyện nữa, trẫm muốn nhờ ngươi"

.....

Nói chuyện một lúc, cuối cùng thiên đế sai mỹ nữ gió xuân đưa nho về.



Bấy giờ, Hạ Quân Thành được thiên hậu triệu vào cung tâm sự. Lời cha có thể cãi, nhưng đối với mẫu hậu thì y là một đứa con trai ngoan.

Nắm lấy tay y, thiên hậu mang vẻ mặt lo lắng hỏi:

"Thái tử! Có phải là con gây chuyện gì phải không? Nhìn cha con có vẻ rất tức giận, nói ta nghe! Nếu giúp được thì ta nhất định sẽ giúp con"

Hạ Quân Thành vì không muốn mẫu thân lo lắng nên chỉ lắc đầu cho qua. Người vì y mà từng cãi nhau với thiên đế, lần đó xuýt nữa thì chức vị thiên hậu này không còn nằm trong tay người. Quân Thành không muốn mẫu hậu chịu khổ, càng không muốn bà lo lắng cho mình nữa.

Ngồi với nhau như thế, nhưng trên tay y vẫn cầm kiếm.

Thiên hậu thấy lạ nên hỏi.

"Mới có ba năm không gặp, vậy mà bây giờ gu của thái tử cũng lạ thật đấy! Kiếm này thật sự không hợp với khí chất của con tí nào cả"

"Kiếm này là của một người bạn. Huynh ấy nhờ nhi thần giữ hộ! Sau này gặp lại, nhất định con phải trao tận tay cho người ấy" - Quân Thành tít mắt cười.

Nhưng sâu thẳm trong lòng lại thật sự muốn khóc, y nhớ hắn nữa rồi.

Kiếm này là không nỡ buông! Hay là không thể buông đây.

"Nhưng giữ hộ thì làm gì phải giữ khư khư như thế chứ?" - Chiếc nha hoàn đang quạt cho thiên hậu nhanh nhảu nói.

Lúc này, y mới sững người ra. Chẳng biết phải trả lời làm sao cho phải đạo đây?

Y tự hỏi lòng mình rốt cuộc thì tại sao bản thân lại cầm mãi không buông chứ? Rốt cuộc là tại vì sao?

Một lúc sau, Quân Thành mới trả lời: "Là của một người bạn rất quan trọng! Ta sợ buông ra huynh ấy sẽ giận ta"

"Hài nhi! Mẫu hậu biết trước giờ con có rất ít bạn, nhưng người mà con nói đó... lỡ hai đứa không bao giờ gặp lại thì phải làm sao đây? Quân Thành có thể giữ cả đời luôn sao?"

"Vậy thì không buông là được! Nhưng hài nhi tin huynh ấy. Chắc chắn sẽ còn gặp lại, cho dù là bao lâu đi chăng nữa thì con vẫn sẽ đợi"

Mặc dù biết hắn không trở lại nữa, nhưng y vẫn cứ chấp niệm như vậy đấy. Vừa ứng đầu lại vừa tình cảm là tính của y mà!

"Ay... mẫu hậu già rồi. Chẳng hiểu người trẻ các con nghĩ gì không biết"

Thiên hậu thở dài, nữ nô tỳ kia hiểu ý mà lại xoa xoa thái dương của bà. Sau đó thì bóp vai để thư giãn...



"Thái tử ka ka! Huynh ấy có anh tuấn không? Nếu có thể thì khi nào gặp huynh ấy, có thể nói tốt về ta được không?" - Nữ nô tỳ nhỏ tuổi nhất lên tiếng.

Nghĩ một lúc, Hạ Quân Thành liền phán.

"Đẹp! Nhưng là hoa đã có chủ, chẳng lẽ ngươi lại muốn phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta sao?"

Nô tỳ này nghe xong như sét đánh ngang tai. Chỉ tiếc nam nhân đẹp trên đời, lại không phải là của mình.

Chưa kịp nói gì thêm, một vị thái giám trên tay cầm một tấm lụa vàng bay đến.

Nhìn tấm lụa vàng trên tay thái giám, Thiên hậu biết chắc là có chuyện gì rồi.

"Chẳng hay công công đến đây là có việc gì cần. thỉnh giáo sao?" - Thiên Hậu thăm dò.

"Là ý chỉ của Thiên Đế! Chuyện này cho thái tử biết... ngài ấy hy vọng nương nương không can thiệp vào"

Lão công công kia cười gượng, dặt dè nói tránh Thiên Hậu. Đương nhiên, Thiên Hậu cũng không phải là người không có phép tắc nên hiểu ý lánh mặt một chút cho hai người nói chuyện.

"Nương nương...." - Nô tỳ thân cận của bà lên tiếng.

Thiên Hậu giơ tay ám hiệu cho cô nô tỳ kia đi theo mình.

"Chuyện Thiên Đế không muốn cho ta biết, đương nhiên ta sẽ không cần nhúng tay vào. Ta tin tưởng ngài! Tin tưởng ngài sẽ không hại con trai ta một lần nữa. Nếu không... nếu không..."

Câu sau Thiên Hậu không nói, nhưng bà chỉ cầm lấy quả nho bên cạnh...bóp nát.

Khi hai người kia đi một lúc, vị công công kia mới đưa cho y một bức thư. Bảo rằng khi về hẵn đọc.

"Công công! Thiên Đế đưa ta bức phong này là sao? Tại sao không được đọc ở đây chứ?"

"Ngài ấy chỉ nói với ta rằng nhân gian gặp nhiều biến cố, cần điện hạ chuyển thế xuống thôi! Còn trong bức phong này...lão thần thật sự không biết. Thiên Đế căn dặn cái gì ta đều làm y đúc, không sai một lời"

Nghe lão công công nói vậy, y lại càng không hiểu. Tại sao Thiên Đế lại sai y xuống nhân gian chứ?

Tại sao không phải là người khác?

Ngài thật sự không biết ta không thể rời thiên cung sao? Chỉ có ở thiên cung, lúc đó mới có hy vọng kiếm lấy một cơ hội sống sót cho người thương!