Chương 4: Chuyển Kiếp

Chỉ vừa chợp mắt một cái đã một ngày trôi qua, người đó và bí cảnh đồng loạt biến mất tăm. Lúc mà Hạ Quân Thành tỉnh dậy đã không thấy hắn nữa rồi!

"Nói một ngày là một ngày thật sao? Chàng thật sự....quên ta rồi"

Đôi tay y dần rũ xuống, nhìn lại bức phong kia mà hồi tưởng lại kỉ niệm hai người vừa trải qua. Mắt y nặng trĩu, trong l*иg ngực không hiểu tại sao lại có đôi phần nhói đau.

Từ trong màn sương mờ mờ ảo ảo kia, Thiên Đế lại hiện lên đưa cho Hạ Quân Thành một miếng ngọc.

Người trong nhân gian có thứ này, chính là trời định sẵn cho hắn lên làm hoàng đế. Tất nhiên, vị Thiên Đế này đã đưa cho Quân Thành rồi, chứng tỏ người ông ấy chọn là y. Dù đất nước có loạn lạc, có đói khổ đi chăng nữa thì ngôi vị đó... rốt cuộc cũng chỉ thuộc về một người.

"Ta cho con gặp lại hắn lần cuối cùng rồi. Quân Thành, ta biết con là người thông minh, bây giờ con nên làm gì chắc con biết rồi chứ?" - Thiên Đế hạ giọng nói.

"Đăng Đình Phúc... thật sự biến mất vĩnh viễn sao?" - Hạ Quân Thành có chút không chắc chắn nên hỏi lại.

Thiên Đế nhìn y đau khổ như vậy, nhưng cũng gật đầu cho qua. Hạ Quân Thành sớm biết rằng câu trả lời sẽ luôn như vậy, nhưng trong lòng còn vướng mắc thứ tình cảm này.

Là do bản thân y quá cố chấp rồi chăng?

"Thiên Đế! Nhi thần hiểu rõ bản thân mình biết làm gì rồi. Phận làm thiên tử, không thể vì một người mà đánh mất cả giang sơn, thà phụ một người nhưng không thể phụ lòng cả thiên hạ"

Nói xong, Hạ Quân Thành liền cầm kiếm bay xuống nhân gian. Tâm trạng không tốt, tay cầm không chắc nên kiếm rơi xuống Yên phủ. Y thấy vậy liền lập tức bay xuống định thu kiếm về, nhưng trong kiếm có linh, linh kiếm chuyển kiếp thành con gái của viên quan tên Yên Hòa.

"Oe...oe...oe"

"Chúc mừng quan gia, phu nhân sinh rồi! Là một bé gái xinh xắn..." - Bà đỡ mau chóng bế đứa trẻ ra ngoài cho ông nhìn.

"Tốt quá! Phu nhân sao rồi...ta muốn ôm con vào cho nàng ấy xem" - Ông khẩn trương.



Đứng từ trên cao chứng kiến tất cả. Qua chuyện này y cũng vui thay cho kiếm linh, tưởng rằng ở bên mình bao năm nay nó sẽ có thể giúp chủ hồi sinh, ấy vậy mà chỉ một thanh sắt nhỏ lại trở thành kiếm linh ngay lúc này.

"Chúc mừng ngươi! Nếu đã thành người rồi thì ta cũng nên trao một mối nhân duyên giữa ngươi với người phàm. Xem như đây là món quà ta tặng ngươi đi"

Nói rồi! Hạ Quân Thành đeo miếng ngọc bội mà Thiên Đế ban cho vào trên người của tứ điện hạ. Người Thiên Đế chọn là y, nhưng người y chọn lại là tứ điện hạ. Nếu chuyển kiếp, Hạ Quân Thành chỉ làm một thần tử bình thường, dốc sức phò tá triều đình.

Gần đến giờ, Quân Thành đứng trên hiên nhà, bay lượn vài vòng rồi mới chuyển thế thành con trai của thừa tướng Mạc Yên. Toàn bộ kí ức tốt đẹp có, đau buồn có,... toàn bộ bỏ lại rồi bắt đầu một cuộc đời mới.

"Tướng Quốc đại nhân! Ra rồi.. ra rồi. Là con trai, là con trai" - Nô tỳ cận thân của Mạc phu nhân gấp gáp chạy ra báo tin.

Vừa nghe thấy, Mạc Yên vui mừng khôn xiết. Vừa mới từ biên ải trở về, phu nhân đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh.

"Tốt! Phu nhân... là con trai, là con trai, cuối cùng Mạc Yên ta cũng đã có đứa con trai đầu lòng rồi! Ông trời quả là không phụ ta mà..."

Ông vừa vào đã nắm lấy tay Mạc phu nhân khóc, sau đó trấn tĩnh lại mới nói: "Phu nhân! Ta xuất thân học võ, nàng thấy tên con là Mạc Tuấn Lãng thì sao?"

Nói rồi, ông lắc đầu kêu: "Không được... không được. Nhân gian có câu - Con hơn cha là nhà có phúc, ta không thể gọi nó bằng cái tên tầm thường thế được. Hay là gọi là Mạc Quân Thành đi! Quân là người đứng đầu, Thành lấy trong từ Đô Thành, sau này con trai nhất định làm chủ vùng trời của nó"

Mạc phu nhân nghe xong liền gật đầu đồng ý.

Đứa trẻ có tên rồi! Tên nó là Mạc Quân Thành.

Hôm sau, Mạc phủ trang trí đèn hoa lộng lẫy treo trước cửa, hoa lá đều được cắt tỉa thẳng tắp, đầu bếp nổi tiếng ở trong vùng cũng đến giúp đỡ ông làm tiệc tổ chức ăn mừng. Đại đa số các vị quan lại trong triều đều có mặt để chúc mừng Mạc thừa tướng.

Trong phủ, đi đâu cũng nghe thấy mọi người nói: "Chúc mừng! - Chúc mừng... - Chúc mừng Mạc thừa tướng!"



"Đa tạ!" - Mạc Yên hạ mình xuống, hai tay chắp lại cảm ơn những người đến chúc mừng gia đình mình.

Khung cảnh huyên náo, tấp nập người qua lại gửi lời chúc phúc đến nhà Mạc thừa tướng. Đến cả nhân vật mà ông không nghĩ là sẽ đến, cũng tới chúc mừng ông.

"Vi thần tham kiến bệ hạ!"

Nhìn thấy hoàng thượng, mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính chào.

"Miễn lễ...miễn lễ! Trẫm nghe nói lệnh phu nhân nhà ngươi đã hạ sinh được một bé trai nên đặc biệt đến đây chúc mừng" - Hoàng thượng phất tay một cái, đám nô tài hiểu ý mà đưa quà ra chúc mừng.

Nói là quà, nhưng món quà này có chút lạ. Xung quanh mấy chiếc hộp được quấn bởi lụa đỏ, bên trên còn thắt hoa,... nhìn giống của hồi môn hơn là quà chúc mừng. Nhìn thấy thế, Mạc Yên mạo phạm hỏi.

"Đây là..."

"Là xứng lễ! Ta có một tiểu công chúa, ngài lại có một đứa con trai, ta với ngài thân thiết như vậy... Nếu có thể trở thành thông gia thì tốt biết bao nhiêu"

Món lễ vật này Mạc Yên nhận cũng không được, không nhận cũng không xong. Nếu từ chối thì có thể phạm tội khi quân, cái đầu cũng không giữ nổi. Bản thân Mạc Yên cũng không thể nói được câu gì ngoài đồng ý.

"Vi thần...hân hạnh"

Người ở đó chứng kiến, họ tưởng chừng như Mạc thừa tướng đã có niềm vui lại có thêm một niềm vui nữa nên ra sức chúc mừng.

Ngoài mặt, Mạc Yên cười gượng cho qua chuyện rồi trò chuyện vui vẻ. Nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ, bản thân muốn lật đổ quyền hành của hoàng đế lâu rồi! Vậy mà bây giờ tên hoàng đế lại chủ động kéo khoảng cách hai nhà gần như vậy, thiết nghĩ trong lòng hắn chắc chắn đã biết được thứ gì đó rồi!

Tối đến, Mạc phu nhân biết chuyện hôn ước liền không thèm nói chuyện với Mạc Yên.

"Phu nhân...ta chỉ là bất đắc dĩ mới đồng ý như vậy! Tên hoàng đế đó mưu mô xảo quyệt như vậy, ta cũng không có cách từ chối" - Mạc Yên bất lực lắc đầu nói.