Chương 126

Chương 126:

"Bốp!" Theo một tiếng vang dội, roi đầu tiên của Tô Thuỵ Minh đáp trên phần lưng trần trụi của Trương Khải mà không có cảnh báo trước.

Bởi có khống chế lực, nhát này nghe không nghiêm khắc, chỉ để lại một vết đỏ nhạt trên đoá mẫu đơn dưới cùng sau lưng cậu, cắt ngang chữ "Đường" giữa nhuỵ hoa.

Nhưng cửa sau vẫn luôn bị dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện giã không ngơi nghỉ, toàn thân Trương Khải vốn đã căng cứng vì kɧoáı ©ảʍ, phát đánh này của Tô Thuỵ Minh dù không mạnh, nhưng tương phản càng làm cảm giác đau đớn bị đánh mãnh liệt khác thường.

"Á!" Cơ thể cậu đột ngột ưỡn lên trước, nếu không phải hai tay bị trói, chân cũng bị cột, chắc cậu đã nhảy ra xa rồi.

Có điều, hồ ly tinh gánh vác trọng trách hút dương khí rốt cuộc vẫn bị trói chặt, thế là phát thứ hai nhanh chóng đáp lên mông cậu, để lại một vệt đỏ trên hai khối thịt trắng nõn đó.

"Ư~" Đau đớn khi bị đánh bằng thước và kɧoáı ©ảʍ cửa sau bị chơi không ngừng giao thoa, Trương Khải kiệt sức cúi đầu rêи ɾỉ, ưỡn người lên trước hòng giảm nỗi đau bị đánh.

Tô Thuỵ Minh lại đi đến trước mặt cậu, giơ tay lên, phát tiếp theo đập thẳng lên ngực cậu, ngọn thước màu đen thậm chí trượt qua đầṳ ѵú bên phải của cậu.

"A a a!!" Trương Khải lập tức ngẩng đầu hét lên, lùi về sau, vết đánh vắt ngang l*иg ngực không chỉ để lại cho cậu nỗi đau nhói phỏng rát, mà sau đau đớn còn là từng cơn tê dại lan toả từ hạt đậu đỏ bị đánh.

Cậu còn chưa phản ứng lại từ kɧoáı ©ảʍ khó nói thành lời này, kẻ tra hỏi tay cầm hung khí hình như đã nắm được phương pháp tra khảo đúng từ sau ba lần thử.

Kể từ sau đó mỗi nhát đánh trên người cậu, bất kể là bụng eo đùi mông, nhẹ hay mạnh, nhanh hay chậm... đều sượt qua vùng nhạy cảm trên người cậu. Ngoài nỗi đau bị roi đánh, còn lưu lại một chút kɧoáı ©ảʍ run rẩy không thể nói rõ.

"Ưm~ Thầy ơi~ Đừng đánh nữa~ Ư! A~" Cảm giác khác thường sinh ra từ ngược đãi này hoà lẫn với mỹ vị ngọt ngào do dương cụ trong cửa sau mang tới xông thẳng lên đầu, dù vẫn để ý đến cư sĩ cách đó không xa đang nhìn mình, nhưng trong giọng cầu xin của cậu càng lúc càng mang vẻ sướиɠ mà còn chối.

Đường Tiềm trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt bị người ta treo lên đánh.

Trong căn phòng bày đầy đạo cụ da^ʍ tà này, cơ thể trắng trẻo kia như một con cừu mặc cho người cắt xẻ, không có sức phản kháng, toàn vết đánh nhức mắt. Trong hang động mà hắn chưa từng nghĩ có thể tiếp nhận hung khí của đàn ông kia, thậm chí vẫn đang cắm một khúc dương cụ giả đang rung mãnh liệt chưa dừng lại.

Không chỉ là thị giác, ngay cả thính giác... Đường Tiềm thậm chí cảm thấy dường như mình nghe thấy được cả tiếng động cơ "vù vù" của thứ tà ác kia giữa tiếng đánh và tiếng rêи ɾỉ.

Nhìn tất thảy trước mắt, tiếng tụng kinh của hắn ngày càng nhỏ, chờ khi hắn nhận ra, đầu óc hắn đã trắng xoá hồi lâu, chỉ có một suy nghĩ lờ mờ quẩn quanh.

Đẹp quá...

Toàn thân hắn run bắn, hắn nghiến răng, cuối cùng cao giọng hét: "Quỷ mị da^ʍ tà muốn dụ dỗ ta phá giới thì thôi, sao còn khiến người vô tội chịu khổ!!!"

"Chịu khổ? Anh chắc chắn dâʍ ѵậŧ này đang chịu khổ, không phải đang hưởng thụ ư?" Tô Thuỵ Minh đánh thêm một phát rồi quay đầu nhìn Đường Tiềm, sau đó y gác cây thước màu đen lên dưa chuột của Trương Khải, cười mà như không cười.

Nơi mà cây thước đang trỏ vào, vật thịt vốn mềm nhũn vì đau giờ lại căng phồng gần như nổ tung khi mà không ai đυ.ng chạm, thậm chí phần đỉnh đã rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Đường Tiềm lặng người đi, hít thở sâu mấy hơi, hồi lâu không nói gì, Tô Thuỵ Minh cũng im lặng giằng co với hắn.

Đánh mất năng lực tư duy dưới tác dụng của hai loại "thước" khác nhau, cậu sinh viên năm nhất cô đơn vặn vẹo cơ thể: "Ưm~ Thầy ơi~ Ư~ Thầy~"

Âm thanh đó giống như đang ngân nga, càng như đang cầu xin kẻ tra hỏi trở về.

Tô Thuỵ Minh bật cười, rồi quay người lại, giơ tay, hạ xuống, một thước nhẹ nhưng chuẩn xác đáp ngay phần đỉnh đang ngỏng cao của cậu.

Cơ thể Trương Khải run bắn, sau đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa bắn ra từ dưa chuột của cậu.

Cậu bị lột trần treo trong phòng, khi đang bị dương cụ chạy bằng điện và thước đánh giày vò, đạt cao trào.

Vui sướиɠ nhìn cậu bắn ra giọt cuối cùng, Tô Thuỵ Minh búng tay, dây thừng vẫn luôn trói đối phương tự động lui đi, thân thể trắng muốt đã cạn kiệt sức lực trong kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh bèn xụi lơ rơi vào lòng y.

Chưa từng gặp bất lợi trong giới tài chính, lại luôn gặp đường cụt ở học trò của mình, thầy Tô ôm chặt người trong lòng, nở nụ cười của kẻ thắng cuộc.

"Tặng anh." Nói đoạn, y bèn tiện tay quăng cây thước trong tay về phía Đường Tiềm.

Mà kết giới khung cảnh chùa chiền xung quanh Đường Tiềm lúc trước còn ngăn cách người khác ở bên ngoài, giờ lại không có tác dụng.

Thế là, cây thước mảnh màu đen vừa bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ khi Trương Khải bắn cứ thế tuỳ tiện đáp xuống trước mặt hắn.

Trên đó thậm chí có một giọt tinh, khi bị quăng ra, nó bắn thẳng lên áo hắn.

Đường Tiềm ngẩn người nhìn giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó từ từ ngấm vào tăng y của mình, hồi lâu không thể nói gì.

Tới tận khi nhục thể trắng nõn dụ dỗ hắn phạm nghiệp chướng tà da^ʍ lại phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, hắn mới nhìn qua.

Trong căn phòng cảnh sắc khác biệt hẳn đó, thiếu niên đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã bị xếp thành tư thế quỳ dưới đất, còn người đàn ông sau lưng cậu thì đang cầm dương cụ chạy bằng điện trong cửa sau, chầm chậm rút ra ngoài...

Chương 127: