Chương 128

Chương 128:

Nghe được lời Đường Tiềm, nếu Trương Khải tỉnh táo, chắc là phải mỉa mai vấn đề hai bọn họ rốt cuộc ai giống yêu tinh hơn.

Có điều người đã bị phá nát bởi kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh đột ngột bùng nổ giờ đâu còn dư sức đi nghĩ chuyện này.

Huống hồ dươиɠ ѵậŧ thô to trong cửa sau của cậu vẫn đang tấn công hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều như muốn chọc thủng vách ruột chật hẹp của cậu; còn hoạ mi mềm nhũn vì bắn tinh đằng trước của cậu thì lại bị đầu lưỡi linh hoạt mềm mại quấn lấy lần nữa.

"Ư~" Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ trong dư âm cao trào, cậu trạch nam lại rơi vào vực thẳm của kɧoáı ©ảʍ lần nữa mềm nhũn người, ngả ra sau tựa vào lòng người đàn ông đang cᏂị©Ꮒ cửa sau của mình. Cậu phát ra tiếng rên mơ hồ, như đau đớn vì không chịu nổi, lại càng như mòn mỏi muốn nhiều hơn.

Thanh niên gầy gò bị hai người đàn ông cao to kẹp ở giữa, kiệt sức quỳ trên thảm, hang động run lẩy bẩy đằng sau bị người đang ôm cậu lấp đầy không ngừng, hai vυ" xỏ khuyên thi thoảng còn được đối phương vuốt ve, còn dưa chuột đằng trước thì được một người đàn ông khác liếʍ mυ"ŧ đến chào cờ lần nữa.

Không biết bị hai người đồng thời đùa bỡn bao lâu, Tô Thuỵ Minh đang thúc cậu cuối cùng cũng bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun lên vách ruột nhạy cảm hồi lâu, kɧoáı ©ảʍ xộc thẳng lên đầu như dòng điện, Trương Khải vừa run vừa cao giọng rêи ɾỉ, ngay cả hoạ mi cũng cất cánh hót.

Tô Thuỵ Minh rời khỏi hang động của cậu, vỗ vật thịt còn hơi cứng lên mông cậu vài phát, để lại chút dịch trắng trên bờ mông non mềm còn vương vết đỏ đó.

"Tiếp theo phiền cư sĩ." Tô Thuỵ Minh đẩy cậu trạch nam đang tựa vào mình thở dốc ra, ngẩng đầu nói với Đường Tiềm.

Cư sĩ Đường lập tức hiểu ý gật đầu, cậu trạch nam đã biến thành nô ɭệ dâʍ ɖu͙© từ lâu lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Điều duy nhất cậu cảm nhận được là, cửa sau vốn bị vật thịt cường tráng xỏ xuyên giờ bị ép trống không, chỉ có thể cô đơn co lại, hiện tại ngay cả khoang miệng dịu dàng bao bọc cậu cũng mất tích.

"Xin hai người~ Ư~ Đừng dừng lại mà~" Nhớ nhung cảm giác bị chơi cùng lúc vừa rồi, cậu vặn vẹo cơ thể, cầu xin người đàn ông bên cạnh.

Nhìn thứ dâʍ ѵậŧ này rêи ɾỉ cầu xin người cùng giới cᏂị©Ꮒ, Đường Tiềm bèn khom lưng áp sát hoạ mi cậu lần nữa, nhưng không ngậm nó như cậu mong muốn, ngược lại còn cởi chuỗi Phật châu bằng gỗ giáng hương quấn trên cổ tay xuống, quấn chặt vật thịt trước mặt từ gốc đến ngọn hết vòng này đến vòng khác một cách cực kỳ cẩn thận.

Thế là hồ ly tinh dụ người phá giới bèn bị Phật châu đã được cao tăng khai quang trói chặt gốc rễ đau khổ.

"Ưm~ Ư!" Một trăm linh tám hạt gỗ giáng hương bé xíu siết chặt hoạ mi đang chào cờ, từ trên xuống dưới không biết có bao nhiêu chỗ bị hạt gỗ trơn nhẵn đυ.ng chạm, cảm giác quái dị này khiến Trương Khải ngân nga, nhưng nhanh chóng biến thành tiếng rên khó chịu.

Dưa chuột căng cứng bị Phật châu thít lại, to thêm chút nữa cũng khó, muốn lêи đỉиɦ càng là mơ tưởng hão huyền.

Có điều nỗi lo âu này chỉ dừng chân trong đầu cậu chưa đầy nửa giây, đã biến mất khi đuổi theo du͙© vọиɠ.

"Liếʍ." Cơ thể lại bị xếp thành tư thế quỳ trong vô thức, Tô Thuỵ Minh đi đến trước mặt cậu, đẩy dươиɠ ѵậŧ vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến bên miệng cậu, đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.

Thân thể và nội tâm đều bị dâʍ ɖu͙© chi phối, cậu sinh viên năm nhất tháng trước ngay cả quay tay cũng chẳng làm mấy này bèn vui vẻ liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ của thầy mình ngay tắp lự, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đó cũng liếʍ sạch cẩn thận.

"Cái miệng bên trên của em quả là ngày càng thành thạo", người đàn ông được cậu dùng miệng hầu hạ vỗ nhẹ má cậu, giọng điệu khoan thai: "Nếu mà học hành cũng tiến bộ thế này thì tốt quá."

Kể từ khi khai giảng tới nay chịu không ít bi kịch trong môn Tài chính, cậu trạch nam căn bản không để ý đến lời chế giễu của người trước mặt, bởi đằng sau lưng cậu, cư sĩ không hành sự nhiều năm đã thủ thế chờ xuất phát.

Áo khoác tăng y rộng lớn và áo trong trên người Đường Tiềm đã được cởi ra, bên dưới lớp quần thầy tu màu xám vẫn còn mặc trên người, có thể trông thấy rõ ràng hình dáng dươиɠ ѵậŧ đã ngóc dậy.

Nó thô to và nanh ác khác hẳn với khuôn mặt thanh tú của hắn.

Nhưng hành động ban đầu của hắn so sánh với đám đàn ông đã từng khám phá cơ thể Trương Khải lại dịu dàng hơn nhiều. Chưa từng làm với đàn ông, Đường Tiềm chần chừ hồi lâu, cũng chỉ vươn ngón trỏ ra đâm nhẹ vào động nhỏ đang xấu hổ co lại trước mặt.

Ngón tay thô dài dễ dàng nhấn chìm hoàn toàn trong cửa hang đã được tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt, thậm chí còn bị vách ruột mềm mại trơn tuột nuốt vào không ngừng.

Đường Tiềm đợi một lúc, từ từ đẩy cả ngón giữa vào.

Lần này không chỉ không bị kháng cự, thậm chí còn có một tí chất lỏng màu trắng men theo hai ngón tay hắn chảy ra ngoài từ hoa cúc ẩm ướt kia.

Hắn cau mày, cắm cả ngón thứ ba vào.

"A~" Thế là như hắn mong muốn, dâʍ ѵậŧ trắng nõn trước mặt hắn cuối cùng cũng phản ứng mạnh hơn. Nhả vật thịt trong miệng ra, Trương Khải ngoái đầu, mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, có điều lời thốt ra lại là: "Cư sĩ~ Ưm~ Cư sĩ~ Xin anh cắm vào đi~"

Tư duy của Đường Tiềm dừng lại trong khoảnh khắc đó, đến khi khôi phục, hắn đã cởϊ qυầи ra, đặt dươиɠ ѵậŧ căng phồng lên cửa vào của cậu.

"CᏂị©Ꮒ chết dâʍ ѵậŧ này, xem cậu còn dụ dỗ được ai đi phá giới!" Hung ác nói nốt câu này, hắn bèn túm mông đối phương, đâm lút cán vào trong.