NGOẠI TRUYỆN 1: HƯƠNG HOA CỎ TRONG GIẤC MỘNG XUÂN

NGOẠI TRUYỆN 1: HƯƠNG HOA CỎ TRONG GIẤC MỘNG XUÂN

Celia tỉnh lại từ trong mơ trong hương hoa bao bọc, thứ lọt vào mắt cô là rặng hoa màu hồng phấn nở đầy cây trên đỉnh đầu.

"Đây chính là mùa xuân ư?" Cậu mèo lần đầu đến thế giới loài người ngơ ngẩn thì thầm.

Vui sướиɠ ngồi dậy trên thảm cỏ phủ đầy cánh hoa, cậu mới phát hiện ra thì ra mình đã ngủ trưa trên đùi của Altaïr, còn sát thủ có cặp chân thon dài mạnh mẽ ấy cũng đang thả lỏng tựa vào thân cây mà chợp mắt một cách hiếm thấy.

Thì ra khuôn mặt của chủ nhân đẹp đến vậy... Celia luôn là người ngủ trước sau mỗi lần ân ái, chưa từng nhìn thấy Altaïr khi ngủ, thế là cậu mèo tinh thường ngày luôn ngượng ngùng hiếm khi tìm được cơ hội nhìn chủ nhân đăm đăm, ngắm nghía cẩn thận mà không bị phát hiện.

Khoảng cách từ Celia đến Altaïr càng ngày càng gần, tới tận khi mặt hai người sắp dính vào nhau.

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở bờ môi cương nghị mà mềm mại ấy, không thể rời khỏi đó được.

Vô thức nuốt nước bọt, cậu cuối cùng cũng vươn người ra trước, khẽ phủ môi mình lên đó. Hai cặp môi vừa chạm vào nhau, cậu mèo hôn trộm liền đỏ mặt, nhưng cậu vẫn không lùi về sau.

Cặp môi trước đây toàn hôn cậu đến khi toàn thân mềm nhũn, lần này lại đánh mất sự nhiệt tình như bởi chủ nhân đang ngủ say, Celia kiên nhẫn hiếm có dùng đầu lưỡi liếʍ láp nó rất nhiều lần mà chẳng có phản ứng gì. Lần cuối cùng cậu thử dùng đầu lưỡi tách răng của Altaïr ra, nhưng lại không thành công, chỉ đành rời khỏi phiến môi bị nước bọt của cậu thấm ướt một cách mất mát.

Trong lúc sát thủ bị hôn mà còn chưa tỉnh lại, trong vô thức, một cảm giác nóng nực khó chịu được lan khắp toàn thân Celia theo hương hoa dường như càng lúc càng ngọt.

Còn dươиɠ ѵậŧ thường ngày phải bị Altaïr trêu chọc mới đứng dậy của cậu thế mà lại tự ngỏng đầu dậy một cách chậm rãi khi chẳng ai đυ.ng chạm. Qυầи ɭóŧ lông mèo chẳng có sức mạnh gì căn bản không thể bao bọc nổi dươиɠ ѵậŧ phình lên, chỉ đành mặc nó trượt ra ngoài qua mép quần, lộ ra ngoài tràn đầy sức sống.

"Chủ nhân..." Cậu mèo tinh toàn thân nóng rực khó chịu đựng nổi mà gọi người đã kí khế ước với mình, nhưng sát thủ bình thường vô cùng cảnh giác vẫn chìm sâu trong mộng, chẳng hề mở mắt ra.

Ngắm nhìn Altaïr gọi thế nào cũng không tỉnh giấc, cậu lèo nhèo hồi lâu, cuối cùng tủi thân giơ hai tay ra cầm dươиɠ ѵậŧ đang chào cờ của mình, bắt đầu chuyển động lên xuống.

"... Ưʍ... chủ nhân... ưʍ..." Dưới biển hoa đang nở rộ, Celia đeo tai mèo và vòng cổ đính chuông, mặc qυầи ɭóŧ lông mèo, đằng sau còn ngậm butt plug đuôi mèo, thất thần ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người sở hữu cậu mà tự xử.

Dưa chuột khiến người khác thương yêu dưới thân càng ngày càng cứng rắn, nhưng cậu mèo tinh từ trước đến nay luôn có được kɧoáı ©ảʍ vô hạn từ chủ nhân cứ cảm thấy thiếu mất cái gì đó.

Thế là cậu lén lút vươn một tay ra, cầm bàn tay phải thõng ở một bên của Altaïr, sau đó chậm rãi đặt nó lên dưa chuột đang chào cờ của mình.

"A..." Khi tay của chủ nhân chạm lên xúc xích của mình, Celia phát ra giọng nói ngọt lịm, sau đó cậu nắm tay người bên cạnh chuyển động càng nhanh hơn nữa.

"Chủ nhân giỏi quá... Không ổn rồi... Chủ nhân ơi... Celia sắp... Celia sắp cao trào rồi..." Cậu cao giọng rêи ɾỉ đạt cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn mạnh ra làm bẩn tay cậu và Altaïr.

Cậu vừa thở hổn hển vừa ngắm nhìn sát thủ bên cạnh mình, nhưng lại phát hiện ra cặp mắt vốn khép kín kia không biết đã mở ra từ lúc nào, đang ngậm cười nhìn về phía mình.

"Chủ, chủ nhân!!! ... Ngài tỉnh lại từ lúc nào?" Như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang đang làm chuyện xấu, Celia đỏ bừng mặt rụt người lại phía sau, căng thẳng hỏi.

"Từ lúc một cậu mèo tinh nào đó bắt đầu lại gần, tôi đã tỉnh rồi." Altaïr vui vẻ kéo phắt cậu vào lòng.

"Vốn định xem rốt cuộc em muốn làm gì, không ngờ chỗ này của Celia lại cô đơn như vậy?" Nói đoạn, y dùng bàn tay còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cầm lấy dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn của người trong lòng.

... Cái chỗ vốn nên mềm nhũn đó không biết tại sao lại hưng phấn đứng dậy.

"Chủ nhân..." Celia lập tức rêи ɾỉ như bật khóc: "Chủ nhân... Celia không chỉ... ưʍ... không chỉ có mỗi chỗ đó... ư... cô đơn..."

"Ồ~ Vậy còn chỗ nào nữa?" Altaïr cười hỏi.

"Chỗ này..." Cậu mèo ngượng ngùng uốn éo thắt lưng ám chỉ, dùng cái đuôi cắm trong mông mình dụi vào dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc từ lâu đằng sau mình.

Nhưng Altaïr lại dừng động tác trong tay, giả vờ không hiểu mà hỏi: "Chỗ này là chỗ nào? Celia không nói rõ, chủ nhân làm sao giúp em được?"

Khó chịu vặn vẹo cơ thể, Celia do dự hồi lâu, cuối cùng run rẩy nâng mông lên, thò tay ra chậm rãi kéo cái butt plug trong cửa sau ra ngoài. Sau đó... cậu tách mông ra, phơi bày đoá cúc đói khát không ngừng co lại của mình trước mặt người đằng sau.

Cậu mặc kệ tất cả, quay đầu lại nhìn Altaïr, cầu xin: "Chủ nhân... xin ngài... xin ngài dùng kiếm của mình... an ủi cửa sau cô đơn của Celia..."

"Nếu em đã cầu xin tôi đáng thương như vậy..." Altaïr mỉm cười cởi chiếc quần căng phồng của mình ra, kéo Celia vào lòng mình, "Vậy chủ nhân nhất định sẽ thoả mãn em thật tử tế nhé?"

Cùng lúc ngã ra sau, cửa sau đang mong chờ bị xâm phạm của cậu mèo bị dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng lấp đầy thật sâu.

"Ưm~~~" Đó là tiếng rên thoả mãn của cậu...

Trương Khải trợn mắt há mồm đọc bài đăng fanfic tên là "Đổi tính! Mèo tinh và mùa xuân" đã đứng đầu bảng hot ba ngày liền này trong diễn đàn.

Dưới mục bình luận là vô số câu "Chủ nhân giỏi quá! Viết thêm đi!", "Chủ thớt mau viết thêm!", "WTF! Sau khi đổi tính Celia gợi cảm quá!", " Altaïr mau an ủi cậu mèo tinh của anh đi chứ?", vân vân.

WTF... Ai bảo đại thần Đường theo phái tình yêu thuần khiết có số độc giả thuần khiết nhất trên thế giới hả?! Đợi đến khi quyền hạn đọc trên diễn đàn của bạn đạt đến 10+, thế giới thực lập tức sẽ mở ra trước mắt bạn được không?!

Đυ. má đám hủ nữ này đáng sợ quá! Quả là thần kinh y như Altaïr trong giấc mơ của cậu vậy!

Còn nữa, tác giả này dùng bút danh gì không dùng, Đường Tiểu Yến... bạn đang vấy bẩn đại thần Đường đó có được không, đại thần Đường mà đọc được cái truyện này sẽ khóc đó có được không?!

Điều mà cậu trạch nam đang lọt sâu vào tuyệt vọng không biết là, cùng lúc đó, đại thần cậu nhớ mong đang ngồi trước máy tính, làm mới cùng bài đăng đó một cách quen thuộc, sau đó nhanh chóng gõ chữ trong khung trả lời: "Nếu mọi người đã muốn đọc tiếp như vậy, thì buổi tối chủ thớt sẽ tiếp tục đăng bài mới nhé ^^"