Chương 19

CHƯƠNG 19:

Mặc dù ảo tưởng có thể đè Tô Thuỵ Minh, thế nhưng lúc Trương Khải đẩy cửa vào, nhìn thấy thầy Tô đang ngồi trước bàn làm việc, quay lưng lại với ánh nắng, cậu trạch nam có số phận bốn năm tới nằm trong tay người ta lập tức đầu hàng ngay tắp lự.

"Thầy Tô..." Sau khi đóng cửa xong, Trương Khải lết đến trước bàn làm việc của Tô Thuỵ Minh.

"Trương Khải phải không." Tô Thuỵ Minh ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Tôi chủ nhiệm hệ chính quy lần đầu, không ngờ lại gặp ngay kiểu sinh viên như em."

"Thầy ơi em sai rồi! Không phải em cố tình về trước đâu, cũng không cố ý ăn mặc như vậy..." Trương Khải ngoan ngoãn giải thích, "Em có thể viết bản kiểm điểm! Thầy muốn mấy nghìn chữ cũng được!"

"Tôi muốn bản kiểm điểm của em làm gì? Còn phải lãng phí thời gian đọc." Tô Thuỵ Minh đẩy kính, tuỳ ý nói: "Em chịu đứng phạt đi đã."

So sánh với đãi ngộ nhận được bốn hôm nay, đứng phạt quả là chẳng có tí áp lực nào. Trương Khải vừa thầm than phái cấm dục đúng là cấm dục, vừa ưỡn ngực đứng thẳng trước bàn làm việc của Tô Thuỵ Minh.

Nhưng y lại đẩy kính nói: "Ai bảo em đứng như thế?!"

Trương Khải nhất thời không phản ứng được y có ý gì, đực mặt ra nhìn người ngồi trước bàn làm việc nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi bảo em cởϊ qυầи áo ra đứng phạt."

... What?!

Nhìn Trương Khải vẫn thộn ra đứng đó chẳng cử động, Tô Thuỵ Minh đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, dùng tay nâng cằm cậu, "Cởϊ qυầи áo là ý gì em cũng không hiểu à?!"

Cởϊ qυầи áo là ý gì, đương nhiên cậu hiểu, điều cậu không hiểu là bảo cậu cởϊ qυầи áo ra rốt cuộc có ý gì.

Có điều, dưới thế lực của Tô Thuỵ Minh, cậu nhanh chóng làm theo lời y nói. Sau khi cởϊ áσ phông trên người ra, nhìn thấy Tô Thuỵ Minh vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, Trương Khải lại run lẩy bẩy cởi nốt quần dài, chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, tất trắng và sneakers, đứng thẳng người lại lần nữa.

"Còn có cái này nữa..." Tô Thuỵ Minh dùng ngón tay móc chun qυầи ɭóŧ của cậu.

"Thầy ơi..." Thế thì quá đáng quá, Trương Khải thấp giọng nói.

Tuy nhiên Tô Thuỵ Minh chỉ khẽ "hừ" một tiếng, cậu trạch nam liền nuốt hết mấy chữ đằng sau, nhanh chóng cong lưng cởi nốt qυầи ɭóŧ ra.

Cậu toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ còn mỗi giày với tất đứng đó, cảm thấy có thứ gì đó đang rỉ ra từng chút một từ cửa sau của mình bởi động tác này.

"Hửm?" Tô Thuỵ Minh chấm lấy một chút chất lỏng đó, ngắm nghía cẩn thận, sau đó cau mày nói: "Xem ra vấn đề của em không phải lớn vừa nhỉ."

Trương Khải liếc nhìn nhớt trắng trên tay y, lập tức sợ hãi đến mức tim ngừng đập... Đó rõ rầng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ do đàn ông để lại.

Cậu chắp hai tay lại nói thật mau: "Thầy, thầy ơi... em, em có thể giải thích!"

"Giải thích cái gì?" Tô Thuỵ Minh nhìn cậu chằm chằm.

"Là... là..." WTF! Làm sao cậu biết được tại sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm hôm qua của Đường Yến vẫn còn lại đến bây giờ, lúc trước rõ ràng không có vấn đề gì!

"Tôi nói giùm em nhé." Tô Thuỵ Minh lau chất dịch màu trắng trên tay lên mặt cậu, sau đó lãnh đạm nói: "Lúc trước em từng bị người khác cᏂị©Ꮒ, còn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong c̠úc̠ Ꮒσα nữa."

... Người làm công tác giảng dạy nói những lời này thật sự không có vấn đề gì chứ?! Trong lòng Trương Khải có một chữ Đờ mờ đang gào rú.

"Xem ra em cần phải được dạy dỗ chỉ bảo thật tử tế." Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh đi về phía bàn làm việc của mình, mở một ngăn kéo ra, rút ra một cái dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện.

... Tại sao văn phòng của thầy lại có thứ này?! Chữ Đờ mờ trong lòng Trương Khải biến thành một đống.

"Hôm nay thầy sẽ dùng cây thước này để dạy em làm một sinh viên đủ tiêu chuẩn ra sao nhé." Tô Thuỵ Minh vừa đi về hướng cậu vừa nói.

... Đống chữ Đờ mờ trong lòng Trương Khải đồng thanh gào rú: Cái thứ vật phẩm đồi truỵ này được coi là thước dạy học ở đâu hả cưng!

Tô Thuỵ Minh đi ra sau Trương Khải, dùng thứ nhân tạo trong tay vẽ một vòng tròn lên cặp mông loã lồ của cậu, sau đó nhét nó thẳng vào cửa sau hẵng còn rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trương Khải toàn thể xác và tâm hồn còn đang mỉa mai như Sparta lập tức né sang trái một chút, tránh thoát sự xâm nhập của cái dươиɠ ѵậŧ giả đó.

"Bốp!" Mông cậu bị tát một cái thật hung tợn, dấu tay màu đỏ lờ mờ in dấu.

"Lời của thầy giáo nói mà không nghe, xem ra kì này em thật sự không muốn qua môn tài chính." Tô Thuỵ Minh nói với vẻ mặt vô cảm.

Không muốn qua môn mới lạ! Học kì đầu tiên đã trượt môn, làm sao nói chuyện được với bố mẹ đây! Thế nhưng...

"Trượt một môn cũng tốt hơn là... bị cái thứ đó cắm vào." Trương Khải cúi đầu, thấp giọng nói.

"Thế nhưng nếu hôm nay cái c̠úc̠ Ꮒσα từng bị đàn ông cᏂị©Ꮒ, vẫn còn rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em không được thầy dạy bảo..." Tô Thuỵ Minh nâng cằm cậu lên, cười lạnh lùng: "Thầy đảm bảo bốn năm học đại học F, em đừng mơ qua được một môn."

WTF! Quy tắc ngầm thế cũng quá đáng quá đấy! Hai bên tình nguyện mới là chân lý của quy tắc ngầm đó thầy ơi!

Thế là cậu sinh viên năm nhất bất kể bị cᏂị©Ꮒ banh cúc hay về nhà thi lại đều chắc chắn sẽ bị đánh chết đành phải dùng âm lượng chẳng to hơn tiếng muỗi kêu là bao mà thoả hiệp: "Xin, xin... xin thầy dùng thước dạy... dạy dỗ cửa sau của em thật tử tế."

"Hừ." Tô Thuỵ Minh lạnh lùng hừ một tiếng, lại đè cây dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện trong tay lên cửa sau của Trương Khải lần nữa, hơi dùng sức một chút liền đâm phần đầu vào cửa sau đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt.

CHƯƠNG 20: