Chương 21

CHƯƠNG 21:

"Ưm~~~" Trương Khải nhũn người quỳ trên nền đất lạnh căm mà thở dốc, nhưng cái dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện cắm trong cửa sau lại không chịu tha cho cậu, vẫn tiếp tục rung động với tốc độ cao.

Ánh mắt của Tô Thuỵ Minh lướt từ cửa sau bị dươиɠ ѵậŧ giả khuấy động kịch liệt mà rỉ ra càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoạ mi ướt sũng mềm oặt sau khi bắn tinh, đầṳ ѵú hơi dựng đứng vì cao trào của Trương Khải... đến gương mặt chực oà khóc của cậu.

Mắt y loé lên, rồi y vươn tay tháo kính mình ra đặt xuống mặt bàn.

Không biết là do ngược chiều sáng hay bởi nguyên nhân gì khác, Trương Khải lờ mờ cảm thấy Tô Thuỵ Minh không đeo kính có một thứ ý vị nguy hiểm của kẻ săn mồi, không tương xứng với hình tượng bình thường của y.

Nhưng cậu chẳng rảnh suy nghĩ sâu hơn, "Thầy ơi... ư..." Khoé mắt đong đầy nước, cậu nhìn về phía người bên cạnh với vẻ cầu xin, "Thầy ơi... xin thầy... ưm~~~ làm nó dừng lại đi..."

"Cậu sinh viên có vấn đề này làm bẩn cả sàn của thầy rồi..." Y nâng đầu Trương Khải lên, giả vờ nghiêm khắc hỏi: "Sao vẫn còn mặt mũi bảo thầy dừng dạy dỗ mông em hả?!"

"Em... ưʍ... em đợi thầy... ặc... cọ..."

Nhưng Tô Thuỵ Minh lại lắc đầu không đồng ý, y thò hai ngón tay vào miệng của Trương Khải, đùa nghịch với đầu lưỡi của cậu: "Bây giờ hãy liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em đi."

Trương Khải đã mất khả năng suy nghĩ, cậu gật đầu, nghe lời cúi nửa thân trên xuống, quỳ bằng tứ chi dưới đất, chổng mông lên.

Sau đó cậu duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ láp chất nhầy trắng cậu vừa bắn ra từng chút một.

"Ưm~~~ a~~~" Lúc đầu lưỡi của cậu không ngừng cuốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên sàn vào miệng mình, Tô Thuỵ Minh hạ dươиɠ ѵậŧ giả trong hoa cúc của cậu xuống số 1. Sau đó, y rút nó ra ngoài thật chậm rãi; mỗi lần rút ra ngoài một đoạn, còn phải đút vào một chút, khiến cậu không thể không ngừng động tác "lau sàn nhà" mà bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Khi Trương Khải cuối cùng cũng liếʍ sạch giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng trên sàn nhà, vật khổng lồ đang làm mưa làm gió trong cơ thể cậu cũng được rút hoàn toàn ra ngoài, mang theo một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa cúc vô liêm sỉ của cậu.

Còn dưa chuột càng không biết liêm sỉ là gì hơn của cậu vậy mà lại đứng thẳng dậy lần nữa trong mười mấy giây đồng hồ mà Tô Thuỵ Minh rút cây dươиɠ ѵậŧ giả chạy bằng điện ra một cách chậm rãi như cực hình.

"Xem ra học sinh như em cần thầy đích thân dạy dỗ mới biết hối cải." Trương Khải đang định bảo Tô Thuỵ Minh rằng cậu đã liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên sàn nhà rồi thì nghe thấy người đằng sau nói câu này bằng giọng điệu nghiêm túc.

Cùng lúc ấy, một đôi bàn tay vịn vào cặp mông đang vểnh lên của cậu. Ngay sau đó, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp của Tô Thuỵ Minh đè lên cửa sau của Trương Khải, đâm vào trong một cách chậm rãi nhưng kiên định.

"Ưm~~~ thầy, thầy ơi~~~ a~~~" Mặc dù vách ruột vẫn luôn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông kể từ đêm hôm qua, rồi lại bị dươиɠ ѵậŧ giả dạy dỗ non nửa tiếng đồng hồ nên đã không còn chặt và khô từ lâu, nhưng cây hàng thô dài hơn thứ nhân tạo trước đó vẫn khiến Trương Khải cảm thấy nỗi đau đớn và sung sướиɠ khi bị mở rộng.

Sau khi cắm dươиɠ ѵậŧ vào được một nửa, Tô Thuỵ Minh dùng giọng điệu như đang giảng bài trên bục giảng, ra vẻ đứng đắn mà nói: "Thầy giáo dạy bảo em có sướиɠ không?"

"..." Dẫu đã bị Từ Kiếm Đông và Đường Yến cᏂị©Ꮒ bằng đủ loại play nhục nhã, nhưng cậu trạch nam chưa từng trả lời kiểu câu hỏi này vẫn im bặt vì khó xử.

"Hửm?" Tô Thuỵ Minh lạnh lùng khịt mũi, sau đó đột ngột dùng lực eo, thọc nốt nửa cây hàng khổng lồ còn ở bên ngoài vào trong cơ thể của Trương Khải.

"A a a!" Người bị thọc xuyên hoàn toàn lập tức kêu thành tiếng.

"Có sướиɠ không?!" Chậm rãi rút hẳn dươиɠ ѵậŧ ra khỏi đoá cúc đang co giật, chẳng đợi cửa động đáng thương vẫn còn lưu luyến ấy thả lỏng, y đã đột ngột đâm lút cán lần nữa, rồi hỏi lại.

"Sướиɠ, sướиɠ quá~~~" Người quỳ bằng tứ chi như động vật, chỉ có mông vểnh lên cao bị người khác cᏂị©Ꮒ, thấp giọng đáp.

"Sướиɠ quá cái gì?" Tô Thuỵ Minh vẫn không chịu tha cho cậu, tiếp tục chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, rồi hung dữ đập vào cửa sau của cậu hết lần này đến lần khác, "Trả lời câu hỏi của thầy mà ngay cả một câu cũng không nói hoàn chỉnh, em kiểm tra cũng trả lời thế này à?!"

Kɧoáı ©ảʍ bị xỏ xuyên và lấp đầy truyền tới từ phía sau ngày càng trở nên dữ dội, mà mỗi lần đâm rút của Tô Thuỵ Minh đều chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trong vách ruột của cậu, hoạ mi lại chào cờ lần nữa của cậu thậm chí còn bắt đầu tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Dưới sự tra hỏi quái dị không ngừng này, cuối cùng cậu cũng từ bỏ toàn bộ cảm giác xấu hổ, nghẹn ngào đáp: "Thầy ơi... ưʍ... thầy, thầy đυ. em... sướиɠ quá... ư..."

"Không đúng." Tô Thuỵ Minh vỗ cặp mông vểnh cao của cậu một cái, rồi nói: "Đây là thầy đang dạy dỗ em."

"Vâng... thầy... ưm~~~ dạy dỗ em... a~~~ sướиɠ quá!!!" Lúc nói hết hai chữ sướиɠ quá, Trương Khải vừa co giật vừa đạt đến cao trào lần nữa.

Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn ra từ hoạ mi run rẩy, toàn thân cậu mềm nhũn, chẳng còn sức chống người. Cặp mông vốn vểnh cao chẳng màng đến dươиɠ ѵậŧ phình to của Tô Thuỵ Minh hẵng còn cắm bên trong, nó gục hẳn xuống, buông thứ vật cứng vốn đang được ngậm sâu trong đó ra.

Tô Thuỵ Minh ngắm nhìn Trương Khải thất thần ngã nhoài dưới sàn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nhờ vẫn không ngừng phun ra từ dưa chuột của cậu. Nhưng hoa cúc đằng sau cậu lại không chịu co vào, như thể đang bất mãn mà quyến rũ người ta đút vào lần nữa.

"Thầy còn chưa giảng xong, vậy mà em đã phân tâm rồi." Vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cô đơn đứng thẳng còn dính chất nhờn không biết từ đâu ra của mình, Tô Thuỵ Minh chẳng chờ dư âm từ kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh của Trương Khải dịu xuống đã lại đè lên người cậu. "Xem ra sau này thầy phải dạy dỗ lại em thật tử tế mới được." Nói đoạn, y lại vùi dươиɠ ѵậŧ vào trong cửa sau quyến rũ dâʍ đãиɠ ấy.

"Ư~~~" Trương Khải hé miệng rêи ɾỉ một cách yếu ớt, còn cửa sau của cậu lại tha thiết bao bọc, hút chặt dươиɠ ѵậŧ xâm lược lần nữa do mới cao trào.

"Ưm!" Tô Thuỵ Minh thấp giọng rên, sau đó bắt đầu tăng tốc đâm rút.

Y thụt vào người Trương Khải như máy đóng cọc, mỗi lần đều như thể muốn chọc nát cửa sau của cậu.

"Ưm~~~ A~~~" Dưới sức mạnh ấy, cơ thể Trương Khải bất giác bị chọc đến độ nhích lên phía trước, rồi lại bị Tô Thuỵ Minh túm eo kéo về, hung tợn đâm dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu hơn nữa.

"Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Thầy ơi~~~ Em không làm được~~~ A~~~" Như đêm qua bị Đường Yến làm đến nửa chừng, Trương Khải cuối cùng cũng không chịu được nữa, bắt đầu nức nở.

"Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Xin thầy~~~ Ư~~~ Tha cho em đi~~~ Ưm~~~" Cậu cầu xin.

"Mới học được gần một tiếng đồng hồ đã không chịu được rồi..." Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa dùng sức đâm vào cơ thể của cậu hơn, lúc thụt vào chỗ sâu nhất, y thậm chí còn dừng lại một lát rồi mới hung hăng rút ra ngoài, "Người cᏂị©Ꮒ em trước kia đều chưa từng dạy dỗ em tử tế sao?"

"Thầy~~~ Thầy là~~~ Ưm~~~ Giỏi nhất~~~ A~~~" Trương Khải mặc kệ hết thảy, gần như nịnh bợ mà bật rên.

"Hừ. Giờ thì lại rõ là nghe lời." Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng nói, nhưng động tác lại dịu dàng hơn nhiều. Mặc dù dươиɠ ѵậŧ xâm nhập càng sâu hơn, nhưng tốc độ đâm vào rút ra lại giảm xuống rõ rệt.

Tô Thuỵ Minh cứ thế lấp đầy cơ thể Trương Khải hoàn toàn mà chậm rãi vài lần, cuối cùng y bắn trong người cậu như cậu mong muốn.

"Ưm~~~" Đó là tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào Trương Khải thốt ra khi vách ruột bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lấp đầy lần nữa.

CHƯƠNG 22: