Chương 27

CHƯƠNG 27:

"Em xem em làm phiền đến người khác học rồi." Tô Thuỵ Minh rút ngón tay đang tàn phá đầṳ ѵú của cậu về, nói một cách nghiêm nghị: "Còn không mau xin lỗi người ta đi."

Mặc dù đã đạt đến cao trào, hoạ mi bị dây mảnh trói buộc cũng bất chấp đau đớn ép buộc mà bắn tinh, nhưng trứng rung trong cửa sau vẫn rung chuyển với tốc độ cao không đổi.

Trương Khải thất thần nghe lời Tô Thuỵ Minh, lại nhìn thấy bóng người mơ hồ hình như là Từ Kiếm Đông ngoảnh đầu sang, cậu chẳng còn chút khả năng tư duy nào, ngoan ngoãn nói: "Xin~~~ hu~~~ Xin lỗi~~~ ưm~~~"

Tô Thuỵ Minh lại hỏi tiếp: "Xin lỗi vì cái gì?"

"Xin lỗi~~~ Ư~~~ Xin lỗi~~~ Tôi~~~ Ưm~~~ Đã làm ồn đến cậu~~~" Trương Khải tiếp tục rêи ɾỉ mà trả lời.

"Tại sao lại làm ồn đến cậu ta?" Tô Thuỵ Minh vẫn không tha cho cậu.

Trương Khải không đáp, trái lại còn cầu xin: "Thầy ơi~~~ A~~~ Xin thầy~~~ Ưm~~~ Xin thầy~~~ Dừng nó lại~~~" Hoa cúc co lại trong cao trào bị trứng rung thô bạo khuấy động, bộ phận vốn đã nhạy cảm ấy càng khó chịu đựng nổi kɧoáı ©ảʍ và tra tấn như vậy.

"Em xin lỗi người ta tử tế, thầy sẽ cho nó chậm lại." Tô Thuỵ Minh đĩnh đạc nói bên tai Trương Khải như thể người lớn dạy bảo.

"Xin lỗi~~~ Ưm~~~ Tôi bị thiết bị của thầy~~~ Rèn luyện~~~ Ưm~~~ Rèn luyện sướиɠ quá~~~ Vậy nên~~~ Ư~~~ Vậy nên mới kêu thành tiếng~~~ Làm ồn đến cậu~~~" Trương Khải thất thần nhìn người đang ngồi bên cạnh, nói đứt quãng rõ lâu, cuối cùng mới nói xong.

Tô Thuỵ Minh đẩy kính nói, "Biết sửa lỗi mới là học sinh ngoan", sau đó chuyển trứng rung trong người Trương Khải về chế độ rung ban đầu.

"Hu~~~" Trương Khải rên một tiếng dài, mặc dù vật hình bầu dục trong vách ruột vẫn còn rung động, mang lại cho cậu từng cơn tê dại, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước dữ dội đến mức khiến cả tràng ruột bị tê liệt.

Nhìn cơ thể căng cứng của cậu từ từ thả lỏng, Tô Thuỵ Minh lại đi lên bật đèn, nhưng không giảng bài mà nói với cả lớp: "Bây giờ chúng ta tan học."

"Thầy ơi?" Nhìn người trong phòng dần dần đi mất, người cuối cùng thậm chí còn đóng cửa phòng lại, Trương Khải vẫn còn ngồi nguyên ở chỗ cũ thở hổn hển nghi ngờ buột miệng.

Dẫu cả tiết học đều không nghe lọt tai chữ nào, nhưng cậu vẫn biết bây giờ ắt còn chưa đến lúc hết tiết.

"Em còn muốn chiếm dụng thiết bị dạy học của thầy đến bao giờ?" Tô Thuỵ Minh tháo kính mắt ra bỏ xuống mặt bàn trên bục giảng, ngẩng đầu nói với Trương Khải ở hàng ghế sau: "Còn không lại đây trả cho thầy à."

"Em..." Trương Khải chỉ nói một chữ liền ngoan ngoãn cúi đầu, hai chân run rẩy đứng dậy định đi về phía bục giảng trong ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bức của Tô Thuỵ Minh.

Thế nhưng cơ thể vừa bị trứng rung dữ dội đạt đến cao trào của cậu vẫn còn chưa hồi phục, thứ trong cửa sau vẫn còn đang chấn động, Trương Khải còn chưa đi được mấy bước đã nhũn cả chân ngã nhào ra bàn, không đi nổi nữa.

"Mới rèn luyện một tí mà đã không chịu nổi rồi..." Tô Thuỵ Minh cười giễu cợt, chậm rãi bước tới cạnh cậu: "Thầy rất thất vọng về em và cái mông yểu điệu của em."

Trương Khải nhu nhược nhìn y, đợi y nói nốt câu.

"Có điều không sao cả, tương lai còn dài." Tô Thuỵ Minh kéo cậu dậy, đẩy cậu ngồi lên bàn học chật hẹp trong phòng học kiểu bậc thang, "Bây giờ, trước tiên hãy trả thầy dụng cụ dạy học trong mông của em."

"Thầy, thầy ơi..." Biết Tô Thuỵ Minh đang đòi lại quả trứng rung còn rung không ngừng trong đoá cúc của mình, cậu đỏ mặt chờ y lấy nó ra.

Nhưng Tô Thuỵ Minh lại đút tay vào túi, "Thế mà lại lười đến độ muốn thầy tự lấy, có phải em muốn được rèn luyện đến bắn ra lần nữa không."

"Không, không phải." Mặt Trương Khải càng đỏ bừng, cậu lắc đầu, sau đó thò tay cởϊ qυầи mình ra. Khựng lại một lúc, cậu lại cởi nốt cái qυầи ɭóŧ vừa bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt ra nốt trong ánh mắt của Tô Thuỵ Minh.

Cậu dạng chân ngồi trên bàn, thân dưới loã lồ... Cửa sau khép chặt có một sợi dây mảnh hơi rung rinh, mà sợi dây mảnh màu trắng đó còn men theo đáy chậu về phía trước, quấn quanh hoạ mi đã mềm nhũn sau khi bắn tinh của cậu.

Trương Khải nuốt nước bọt, cuối cùng cũng vươn tay ra chậm rãi cởi sợi dây bó quanh dưa chuột của cậu ra từng vòng một, rồi cầm chắc sợi dây ấy nhưng chẳng thể xuống tay được.

"Hửm?" Tô Thuỵ Minh đã cởi kính vẫn giữ nét mặt như thường, lạnh lùng hừ một tiếng mang theo vài phần uy hϊếp.

Trương Khải run bần bật một lúc, tay bắt đầu hơi dùng sức, quả trứng rung bị kẹt sâu trong vách ruột bèn bị sợi dây mảnh kéo ra ngoài thật chậm rãi.

"Ư~~~" Vách ruột ngoài bị vật bầu dục vẫn còn rung rung tách ra dần dần, trực tràng bên trong mất vật xâm lược lại từ từ khép lại. Cái cảm giác quái dị đó cộng thêm trứng rung sượt qua cửa sau khiến cậu kêu thành tiếng, động tác kéo dây ra ngoài trên tay cũng trở nên chậm chạp hơn.

Tô Thuỵ Minh bật cười lạnh lùng, "Thì ra em thích mông bị thiết bị dạy học rèn luyện đến thế. Thầy đành phải dạy theo trình độ của em vậy." Nói đoạn, y bèn ấn nút cao nhất của điều khiển trong tay.

"A a a a!" Lại bị rung động kịch liệt khiến Trương Khải lập tức rên thành tiếng, cơ thể như bị rút trọn sức lực, xụi lơ nằm trên mặt bàn, tay mất sức chẳng thể nào cầm nổi sợi dây nữa.

"Thầy~~~ Ưm~~~ Thầy ơi~~~ Xin thầy~~~ A~~~ Dừng lại~~~" Cậu vừa co giật vừa cầu xin.

"Có thể dừng lại." Tô Thuỵ Minh bước thêm một bước, cầm lấy sợi dây nối với trứng rung, "Có điều thế thì thầy phải đích thân giúp em rèn luyện cơ thể, thế được không?"

Người bị vật nhân tạo rung với tốc độ cao trong trực tràng, xáo trộn mọi tư duy, vô thức gật đầu.

Tiếp theo, quả trứng rung làm mưa làm gió trong cửa sau bị kéo phắt ra ngoài.

"A~~~" Giây phút ấy, Trương Khải kêu lên không biết là đau khổ hay sung sướиɠ, mà hoạ mi vốn thu lại của cậu thế mà lại chào cờ lần nữa.

"Ha ha, lần trước thầy đã phát hiện ra..." Tô Thuỵ Minh vừa cởϊ qυầи dài, rút dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc ra khỏi qυầи ɭóŧ, vừa nói: "Cơ thể dâʍ đãиɠ của em căn bản không cần kí©h thí©ɧ mặt trước, chỉ cần mông bị ȶᏂασ vài cái, lập tức sẽ sướиɠ đến độ bắn tinh."

Y chậm rãi đút hàng vào cửa sau của Trương Khải, cất tiếng như thể tự nói tự trả lời: "Không biết là bẩm sinh đã nhạy cảm như thế, hay là được ai dạy dỗ."

Trương Khải nghe thấy lời của y, nhưng đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có thể hơi uốn éo cơ thể mà rêи ɾỉ "ưm~~~ a~~~" theo nhịp dươиɠ ѵậŧ xâm nhập, không thể nào đáp lại y được.

"Bây giờ em không nói cũng không sao cả." Tô Thuỵ Minh đè lên người Trương Khải, dươиɠ ѵậŧ đang cắm vào hung dữ chui sâu vào hoa cúc bị tách ra theo động tác của cậu, "Thầy sẽ đích thân tìm hiểu."

Mà đáp lại y là tiếng kêu đầy vui sướиɠ của người chẳng còn chút lí trí nào sau khi bị dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên dưới thân...