Chương 48

CHƯƠNG 48:

Đi chưa đầy mười phút đồng hồ đã quay lại kí túc, lúc bật máy tính Trương Khải mới nhớ ra một chuyện, ngoái đầu hỏi Từ Kiếm Đông: "Chiều mai cậu bận à?"

"Sao?" Thứ năm tuần sau chính là trận bán kết top 10 ca sĩ học đường, người đang chuẩn bị ra ngoài đến chỗ ban tổ chức để thu băng liền dừng lại.

"Chiều mai tôi định đến phố đi bộ mua ít đồ, hi vọng cậu có thể tư vấn giùm. Nếu như chiều cậu không rảnh, thì buổi sáng... cũng được." Trương Khải nói.

"Xuỳ, buổi sáng trống tiết, cậu dậy được mới là lạ." Từ Kiếm Đông nói: "Không sao. Để đi cùng cậu, không rảnh tôi cũng phải khiến nó biến thành rảnh!"

"Cảm ơn, người anh em!" Trương Khải dùng mắt tiễn Từ Kiếm Đông đi mất, trong lòng hận không thể phát cho hắn mười tấm thẻ người tốt.

Cậu vừa mới nhận ra chủ nhật tới chính là sinh nhật của Đường Yến, mà cậu còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật. May mà có cái tên con nhà người ta Từ Kiếm Đông ở bên, nếu không cậu chẳng biết phải mua gì...

Trương Khải và Chu Uy ngồi trước bàn học vài tiếng đồng hồ, tuy nhiên một người thì nghịch máy tính, một người thì học hành chăm chỉ.

Buổi tối ăn xong đồ ăn đêm mà Từ Kiếm Đông mang về, đọc chương mới một lúc, nhắn tin chúc ngủ ngon với Đường Yến như thường lệ, cậu trèo lên giường trên ngủ như bình thường.

Ngủ dở chừng, cậu lờ mờ cảm thấy có người đang khẽ khàng vuốt ve mặt mình.

Trương Khải không vui khi bị quấy rầy lúc đang ngủ ngon, cậu cử động đầu, ai dè bàn tay đang vuốt ve không chỉ không rút lui, mà còn từ từ lướt qua gò má, cần cổ.... sau đó trượt thẳng xuống đầṳ ѵú bên trái của cậu, hung dữ nhéo hạt đậu đỏ nhô lên đó một cái.

Thế là cậu lập tức tỉnh dậy.

Trương Khải mở mắt ra liền phát hiện mình đã không còn ở kí túc nữa, mà đang nằm trên một cái giường cỡ kingsize không biết ở đâu ra, Từ Kiếm Đông đang ngồi bên cạnh cậu, thò tay sờ lung tung trên người cậu.

Từ Kiếm Đông vừa thấy cậu tỉnh giấc, bèn mỉm cười chào hỏi: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, anh hai đợi cậu lâu lắm rồi đó."

WTF! Chuyện gì đây?!

Không phải Long Thất bảo đã dừng thế giới giấc mơ lại rồi sao?!

Ngắm Trương Khải đờ đẫn, Từ Kiếm Đông tiếp tục động tác, tay còn lại của hắn cũng rờ lên hạt châu còn lại của cậu. Bàn tay đùa nghịch thành thạo đó khiến hai đầṳ ѵú nhanh chóng săn lại.

"Ưm~~" Trương Khải thở dốc, sau đó cậu cảm thấy mông mình bị nâng lên, cái qυầи ɭóŧ duy nhất cậu mặc trên người khi ngủ bị người ta lột phắt ra.

Từ Kiếm Đông, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái tay hả?!

Cậu giật nảy người nhìn xuống chỗ hai chân mình, lại nhìn thấy Đường Yến tách hai chân cậu ra, ngồi vào giữa, sau đó giơ cao cái qυầи ɭóŧ trong tay và nói: "Celia, không phải chủ nhân đã bảo em đừng mặc mấy cái này rồi sao?"

Đại thần Đường anh chòi ở đâu ra vậy?!

Dù cho thế giới mộng xuân lại bắt đầu, đáng ra chỗ này cũng chỉ có hai người thôi!

Cậu đang định giãy giụa ngồi dậy, bả vai lại bị người ta túm lấy. Tô Thuỵ Minh không biết xuất hiện từ bao giờ đang ngồi bên kia cậu, đẩy kính nói: "Lâu thế mà không đến tìm thầy học bù, thái độ học tập của em thiếu đứng đắn quá đấy!"

...

Lượng thông tin này quá lớn, não Trương Khải lập tức chết máy, cần phải khởi động lại.

Cậu đang khởi động, nhưng ba người bên cạnh thì lại không dừng lại.

Tô Thuỵ Minh lấy hai cái gối bên cạnh đặt đằng sau cậu, để cậu ngồi dậy tựa lên đó, sau đó y nâng đầu cậu lên, khom lưng hôn cậu. Cái lưỡi mềm mại kiên trì ngang ngược tách cặp môi khép chặt của Trương Khải ra, trườn vào trong, sau khi liếʍ nhẹ một vòng trong khoang miệng cậu thì quấn lấy đầu lưỡi cậu.

Từ Kiếm Đông ở bên kia tiếp tục đùa nghịch hai hạt châu trước ngực cậu, lúc thì vuốt ve nhẹ nhàng, lúc thì nhéo thật lực, lúc thì túm lấy chúng mà vặn mạnh. Chẳng đợi Trương Khải có phản ứng với sự kí©h thí©ɧ nhói đau ấy, đôi tay đó lại bắt đầu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Còn Đường Yến ở giữa hai chân cậu thò đầu lưỡi ra, tỉ mỉ liếʍ láp gốc đùi cậu, để lại vệt nước và dấu hôn dịu dàng. Đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt trượt thẳng đến chỗ riêng tư nhất của Trương Khải, vòng quanh tinh hoàn và dươиɠ ѵậŧ của cậu rồi tiếp tục trượt xuống mà chẳng lưu luyến chút nào...

Thứ mềm mại và mạnh mẽ nhất trên người y trườn qua đáy chậu của cậu, đến trước cửa sau của cậu rồi dừng lại.

Đầu tiên Đường Yến nhẹ thổi một hơi vào cửa động khép chặt, hơi thở ướŧ áŧ đó khiến cửa sau của cậu co chặt hơn ngay tắp lự. Sau đó y khẽ cười, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu khẽ liếʍ nếp uốn tựa cánh hoa.

"Ư~~~" Tiếng rêи ɾỉ buột ra của Trương Khải bị Tô Thuỵ Minh nuốt vào miệng.

Đầu lưỡi của Tô Thuỵ Minh tiếp tục quấn quýt trong miệng cậu, hai cái lưỡi mềm oặt không ngừng quấn lấy nhau, một sợi tơ bất giác chảy ra từ miệng cậu.

"Cái đồ lẳиɠ ɭơ này càng ngày càng dâʍ đãиɠ." Từ Kiếm Đông đang đùa nghịch đầṳ ѵú ngắm nhìn cơ thể khe khẽ run rẩy của cậu, cười nói: "Còn chưa bị đùa giỡn mấy mà đã không chịu nổi nữa rồi."

Nói đoạn, hắn cúi đầu xuống, khẽ ngậm một bên vυ" của cậu.

Hạt châu đáng thương đó bị đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp trong khoang miệng nóng bỏng, có lúc thì nhẹ vẽ vòng tròn xung quanh, có lúc thì bị đẩy thẳng xuống l*иg ngực. Sau khi nó hơi phình to, lại bị cắn vài cái khi nhẹ khi mạnh.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mυ"ŧ của Từ Kiếm Đông càng rõ ràng hơn.

Đường Yến dừng lại một lát, sau đó đầu lưỡi đang liếʍ láp ướt sũng gần cửa sau của Trương Khải đột nhiên không còn chỉ đánh vòng quanh, thứ mềm mại ướt đẫm ấy đè lên cửa động, dịu dàng nhưng cố chấp tách cửa hang ra.

"Ưm~~~" Thân trên của cậu đột ngột cứng đờ, phát ra tiếng kêu, nhưng lại bị Tô Thuỵ Minh vẫn đang xâm lược khoang miệng của cậu chặn lại như cũ.