Chương 51

CHƯƠNG 51:

Tô Thuỵ Minh nói xong bèn bế người toàn thân xụi lơ đó xuống giường, sau đó mình ngồi ở mép giường, ôm cậu vào lòng từ đằng sau. Từ Kiếm Đông và Đường Yến cũng trèo xuống giường, người bên phải kẻ bên trái đứng trước mặt Trương Khải.

"Em... em không chịu... được nữa..." Khó khăn lắm mới tỉnh táo được một chút, cảm giác được cửa sau vừa mới thoát khỏi trạng thái bị xâm lược lại bị nhét hai ngón tay vào sục sạo, Trương Khải yếu ớt thở dốc và nói.

"Thể lực tệ thế này, thầy càng phải dạy bảo em tử tế hơn", cửa sau đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đường Yến rưới ướt đẫm chẳng chống cự lại chút nào, Tô Thuỵ Minh dễ dàng cắm cả hai ngón tay vào trong.

Hai ngón tay đó mặc sức cắm rút khuấy động trong cửa hang, thậm chí còn dạng ra, dùng sức mở rộng vách ruột mềm mại. Theo những động tác đó, cửa sau của Trương Khải bị tách ra hết lần này đến lần khác, ngày càng có nhiều dịch trắng rỉ ra từ trong cơ thể của cậu, rỏ xuống đất và xuống người Tô Thuỵ Minh đang ôm cậu.

Từ Kiếm Đông liếc nhìn cửa sau đang rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trương Khải, hắn giơ tay nâng đầu cậu đang yếu ớt cúi xuống lên quay về phía mình. Hắn đang đứng thẳng người, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng ngắc từ lâu của hắn vừa khéo đối diện với mặt cậu.

Cử động eo, dùng phần đỉnh của dươиɠ ѵậŧ phình to chạm vào khoé môi của cậu, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, ngón tay của Từ Kiếm Đông đập khẽ lên cằm cậu, hắn nói: "Còn không mau liếʍ ướt dươиɠ ѵậŧ của anh hai đi, lát nữa sẽ đút no đồ lẳиɠ ɭơ nhà cậu đó."

"Lẳиɠ ɭơ... cái... đầu cậu..." Hơi thở dốc, Trương Khải phản bác lại từng chữ một, nhưng lại bị Từ Kiếm Đông giơ tay vặn mạnh nụ hoa trước ngực, cậu lập tức hét lên.

Đường Yến cũng đứng trước mặt cậu quỳ một chân xuống, dùng tay chọc hoạ mi đã mềm oặt của cậu, nói bằng giọng điệu thương yêu: "Celia đáng thương, dao găm của em đã cùn hẳn rồi, có điều không sao, chủ nhân sẽ mài cho nó sắc trở lại nhé?"

Nói đoạn, y bắt đầu khẽ khàng vuốt ve dưa chuột của Trương Khải, cọ xát trên đó liên tục, chẳng để sót lại chỗ nào.

Thế nhưng hoạ mi vừa mới bắn liên tục hai lần của cậu đã hoàn toàn mệt mỏi mềm nhũn, mặc kệ Đường Yến vuốt ve thế nào, nó cũng chỉ hơi ngóc đầu lên, còn lâu mới cứng được.

Đường Yến thử thêm một lát, cuối cùng cau mày buông tay ra, sau đó...

"Ưm~~~" Đỉnh hoạ mi bỗng bị ngậm vào khoang miệng nóng hổi ướŧ áŧ, Trương Khải phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

Đầu lưỡi mềm mại của Đường Yến trườn quanh đầu nấm, thỉnh thoảng còn đâm vào lỗ sáo bên trên, khiến tiếng kêu của cậu ngày càng vang dội.

Trong từng đợt rêи ɾỉ, ngón tay cắm vào cửa sau của cậu từ hai biến thành ba, lại tăng lên bốn, sau đó Tô Thuỵ Minh rút hết ngón tay ra ngoài.

"Hự~~~" Cảm giác vách ruột bất chợt trở nên trống rỗng khiến Trương Khải kêu lên như thở dốc. Thế nhưng chẳng chờ cậu thích nghi với cảm giác trống không đó, người đằng sau đã nắm chặt eo cậu, kéo mạnh về sau...

"A a a!" Trương Khải đứng không vững, ngồi phịch xuống người Tô Thuỵ Minh, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đã phình to từ lâu đâm xuyên qua cửa sau của cậu.

Vật khổng lồ hung ác mở rộng cửa động hoàn toàn bịt kín hoa cúc của cậu, chất lỏng màu trắng vốn còn đang rỉ ra ngoài không ngừng cũng bị gậy thịt nhét về tràng ruột.

"Ư~~~ hu~~~" Mặc dù bị Tô Thuỵ Minh lấp đầy chỗ sâu trong cửa hang trong nháy mắt, nhưng do có tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước của Đường Yến bôi trơn, nên Trương Khải không hề thấy đau đớn. Ngược lại, cảm giác bị đâm xuyên, lấp đầy và chất lỏng chảy ngược về trong vách ruột khiến toàn thân cậu không kìm được run bần bật.

"Đừng chỉ lo mỗi mình sướиɠ." Từ Kiếm Đông bất mãn vặn đầṳ ѵú của cậu, đặt dươиɠ ѵậŧ cứng rắn khôn cùng của mình lên bên môi cậu lần nữa, "Anh hai còn đang đợi đồ lẳиɠ ɭơ này liếʍ mà."

Lần này Trương Khải không cãi lời nữa. Cửa sau đang bị một cây hàng cường tráng đâm lút cán, còn dưa chuột đằng trước bị ngậm trong miệng, liếʍ mυ"ŧ tỉ mỉ, ngoại trừ vô thức há miệng vươn lưỡi ra liếʍ vật khổng lồ trước mặt, cậu chẳng còn phản ứng gì khác.

Trương Khải ngoan ngoãn liếʍ hết một vòng dươиɠ ѵậŧ của Từ Kiếm Đông, đầu lưỡi mềm quấn quanh qυყ đầυ, rồi ngậm cả phần đỉnh vào miệng, liếʍ nó như thể ăn kẹo mυ"ŧ.

Còn hoạ mi của cậu cũng đang được Đường Yến đối xử y như thế.

Dưa chuột đã teo nhỏ của Trương Khải được y ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ mọi ngóc ngách, cuối cùng nó cũng từ từ chào cờ. Mặc dù còn chưa đứng thẳng hoàn toàn, nhưng cũng đã phình to ra ít nhiều.

Đường Yến bèn mỉm cười, sau đó ngậm hoạ mi trong miệng vào sâu hơn nữa, nhả ra ngoài, rồi lại ngậm vào...

"Ư~~~ Ư~~~" Dưa chuột nhạy cảm bị ngậm trong khoang miệng nóng hổi ẩm ướt, kɧoáı ©ảʍ xộc thẳng vào não cậu như dòng điện, cậu vừa thở dốc vừa nhũn người muốn tựa vào người đằng sau.

"Thầy cho em ngồi xuống à?" Tô Thuỵ Minh lại tét mông cậu một cái, ra lệnh: "Đứng dậy!"

Cánh mông bị đánh thật hung dữ, Trương Khải đứng dậy theo phản xạ, thế là gậy thịt nóng rực đang cắm sâu trong cửa sau của cậu liền thoát ra ngoài, còn dươиɠ ѵậŧ trong miệng thì càng được ngậm vào sâu hơn.

"Ư~~~" Cây hàng trong người bị rút ra đột ngột, cậu không kìm được tiếng kêu bất mãn.

Nhưng chẳng chờ cậu đứng thẳng, cậu đã lại bị Tô Thuỵ Minh nắm eo kéo xuống. Thế là cửa sau vừa rồi còn lưu luyến không nỡ rời lại được vật khổng lồ nanh ác bên dưới lấp đầy, còn dươиɠ ѵậŧ trong miệng thì bị cậu buông ra.

"Hu~~~" Trương Khải thất thần thở hổn hển, mông lại bị tét mạnh một cái, cậu bèn nhanh trí đứng dậy, buông phần lớn cây hàng trong hoa cúc ra, nuốt gậy thịt trước mặt vào thật sâu.

Tiếp đó, cậu lại bị kéo xuống lần nữa, bị lấp đầy vách ruột một cách hung bạo.

Lần này chẳng đợi Tô Thuỵ Minh ra lệnh, cậu đã đứng dậy theo phản xạ, tự khiến cho dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể bị rút ra, rồi lại bị kéo ngồi xuống, nuốt trọn cây hàng cường tráng đó theo trọng lực.

"Celia, dao găm của em sắp ra khỏi vỏ được rồi." Theo cử động nhấp nhô của Trương Khải, Đường Yến đang vỗ về hoạ mi của cậu dừng lại, ngắm nhìn khúc thịt đã vô thức cứng đến mức sắp nổ tung đó, y cười nói.

Còn Trương Khải đang không ngừng tự đứng lên rồi bị kéo xuống, hầu hạ hai cây hàng khổng lồ trước mặt và dưới thân thì căn bản chẳng thể nào trả lời được, thậm chí đối phương đã nói gì cậu cũng chẳng nhận ra.

Thứ duy nhất cậu cảm nhận được là hai cây dươиɠ ѵậŧ không ngừng tiến lui trong miệng và trong hoa cúc, và đầu lưỡi đang đùa giỡn với hoạ mi của cậu dưới bụng. Tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ không ngừng thoát ra từ khoang miệng bị bịt kín của cậu.

Đường Yến cũng chẳng để ý đến việc có nghe thấy câu trả lời của cậu hay không, y cười nói: "Ha ha, vậy chủ nhân sẽ làm bước cuối cùng nhé?"

Nói đoạn, y gần như ngậm cả cây dưa chuột của Trương Khải vào miệng, sau đó hung bạo mυ"ŧ một cái...

"Ư ư ư!" Khuôn miệng bị dươиɠ ѵậŧ Từ Kiếm Đông lấp kín của Trương Khải hét lên, sau đó mềm nhũn người ngồi xuống thân Tô Thuỵ Minh, chẳng còn sức đứng dậy nữa.

Từ Kiếm Đông cúi đầu nhìn Đường Yến nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ Trương Khải bắn ra, rút gậy thịt của mình ra ngoài, để tiếng hét của cậu không còn bị che đậy nữa.

"Hu~~~ Ưm~~~" Bản thân Trương Khải đã không còn sức cử động nữa, nhưng Tô Thuỵ Minh đằng sau cậu lại chẳng tha cho cậu.

Y đỡ eo cậu dậy, sau đó kéo xuống, lại nâng lên, lại kéo xuống...

Dươиɠ ѵậŧ của Tô Thuỵ Minh bắt đầu tấn công cửa hang bí mật của Trương Khải dữ dội hơn, sau mười mấy lần đâm rút hoàn toàn như thế, cuối cùng y cũng ôm cậu vào lòng, không kéo cậu dậy nữa.

Vật khổng lồ trong người giần giật vài lần, bắn ra chất lỏng nóng bỏng, rót vào cửa động đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người khác thấm ướt.

"A~~~" Trương Khải run rẩy phát ra tiếng kêu như hấp hối.

"Đừng không chịu nổi nữa nhanh vậy", Từ Kiếm Đông trước mặt cậu cúi người vỗ mặt cậu, "Đồ lẳиɠ ɭơ nhà cậu còn chưa bị anh hai ȶᏂασ mà."

CHƯƠNG 52: