Chương 1

Phàn Mộng nghe thấy có người nhấn chuông cửa, hắn đi ra mở cửa, là Sở Triệu Xuân. Hắn cười kéo cổng sắt ra, nói: “Sao lại đến sớm như thế, mẹ tôi còn đang xào rau, chưa ăn cơm. Không phải là tôi đã nói với cậu 7 giờ hãy đến sao?”

Sở Triệu Xuân khom lưng, đỡ cánh cửa sau lưng, cởi giày thể thao ra, nó là đôi giày cuối tuần trước bọn họ cùng đi dạo trung tâm mua sắm, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ thể thao, bị Sở Triệu Xuân liếc mắt một cái nhìn trúng, Phàn Mộng liền dùng tiền tiêu vặt đã để dành mấy tháng, chạy vào tìm một nhân viên bán hàng trẻ tuổi, chỉ vào một đôi giày được bày ở sau tủ kính, nói: “Gói lại giúp tôi, lấy cho cậu ấy mang,” hắn chỉ chỉ vào Sở Triệu Xuân, người đang có vẻ mặt hết sức vui sướиɠ, hắn ưỡn ngực lên, rất đúng lý hợp tình, giống như chính mình trả nổi tiền mua đôi giày này cho Sở Triệu Xuân, thì hắn là một người giàu có làm người khác kính trọng, nhưng hắn lại quên bản thân mới chỉ là một sinh viên năm nhất, lại nói: “Cậu ấy đi giày cỡ 40.”

Sở Triệu Xuân lập tức ở trong cửa hàng kia thay giày mới, bỏ đôi giày cũ vào hộp giày, rồi cất vào túi ni lông. Phàn Mộng duỗi tay lấy túi ni lông qua, nói với Sở Triệu Xuân “Đưa cho tôi, tôi sẽ xách cho.” Cái tình huống này giống như là bạn trai luôn cướp lấy túi rồi cầm dùm bạn gái, đây là một loại khoe khoang, đây là một loại hư vinh —— tuy rằng hai người bọn họ đều là con trai.

Sở Triệu Xuân hơi rũ mắt cười nhẹ, trên gò má liền hiện ra hai lúm đồng tiền thật sâu, Phàn Mộng vừa nhìn thấy liền đưa tay chọc nó, vậy mà ở trong miệng lại nếm được một loại hương vị ngọt ngào như mật. Sở Triệu Xuân lùn hơn hắn một chút, giương đôi mắt lên, liếc mắt nhìn Phàn Mộng một cái, ánh mắt lại bay tới nơi khác, không nóng không lạnh, nhưng không biết tại sao lại có thể trói chặt lấy trái tim của Phàn Mộng. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt kia như một chiếc khăn lụa đang phấp phới, lướt qua mặt hắn, lại nhẹ nhàng bị gió thổi đi nơi khác, có lúc tâm trạng tốt, sẽ để cho Phàn Mộng nắm một góc của khăn lụa, tâm trạng không tốt, nửa góc cũng không cho Phàn Mộng chạm vào.

Trung gian thoáng qua một đoạn thời gian như trong mơ —— Phàn Mộng nghĩ, nhưng một chút chi tiết cũng nhớ không rõ. Nó giống như là cảnh xa lạ trong mơ đã từng thấy qua, ở trong những giấc mơ kì quái đó, Sở Triệu Xuân đối xử với hắn như người xa lạ, gặp nhau ở trong lớp, chỉ gật đầu với nhau liền đi mất……

Không quan trọng, những chuyện đó đều không quan trọng. Dù sao thì hôm nay không biết có lí do gì mà Sở Triệu Xuân lại tới nhà Phàn Mộng ăn cơm. Phàn Mộng đã quên Sở Triệu Xuân đã nói về chuyện này với hắn vào khi nào, nhưng vừa rồi, hắn vừa nghe thấy chuông cửa, liền biết người ở sau cửa nhất định là Sở Triệu Xuân.

Có lẽ đây là tâm hữu linh tê……

Phàn Mộng thấy Sở Triệu Xuân đã đi tới phòng khách, liền trêu đùa nói: “Như thế nào? Cậu giống như rất quen thuộc nơi này, vừa vào liền tự ngồi lên sô pha, cũng không đợi tôi, chủ của ngôi nhà này dẫn đường cho cậu.”

“Đương nhiên là tôi rất quen thuộc,” Sở Triệu Xuân hướng Phàn Mộng vẫy vẫy tay, kêu Phàn Mộng ngồi ở bên cạnh y, rồi vòng một tay lên cổ Phàn Mộng, thấp giọng nói: “Tôi đâu chỉ quen thuộc phòng khách nhà cậu, mà giường của cậu, tôi càng quen thuộc hơn.”

“Nghịch ngợm! Cậu với tôi có từng……” Phàn Mộng đẩy đẩy Sở Triệu Xuân, cơ thể của Sở Triệu Xuân được coi là gầy ốm trong những người đàn ông, vì khi còn nhỏ, y từng mắc bệnh suyễn, y vẫn luôn là một cái ấm sắc thuốc. Khi còn học cấp 2, Phàn Mộng chơi điền kinh rất giỏi, đã có người nói rằng dáng người nhảy cao của Phàn Mộng rất đẹp, giống như một con cá bay, vừa xoay người liền nhảy qua một cây gậy trúc cao chót vót. Lúc Phàn Mộng lên đại học mới quen biết Sở Triệu Xuân, những chuyện khi học cấp 2 lúc trước, đều được nói ở sau này, cứ thế bọn họ đã ở cùng một chỗ……

Đột nhiên Phàn Mộng không nhớ nổi bọn họ đã ở cùng với nhau từ khi nào. Nhưng một lần nữa, hắn lại cảm thấy những việc này không quan trọng, rất nhiều chuyện đều không cần giải thích, vì vậy hắn cũng không hỏi Sở Triệu Xuân. Nhưng hắn chắc chắn rằng mình không có cùng Sở Triệu Xuân……

“Có a, sao cậu lại không nhớ chứ?” Sở Triệu Xuân cười cong mắt, hai mắt híp lại, lấp lánh như ánh trăng dưới nước, cùng với y đang cắn tai hắn. Làm Phàn Mộng hoàn toàn nghe không rõ lời Sở Triệu Xuân nói, chỉ là khi đối phương nói xong, Phàn Mộng cũng mơ hồ mà nói: “Đúng vậy, tại sao chuyện này tôi cũng quên a? Tôi đã cùng cậu……”

Phàn Mộng cảm thấy miệng mình đóng lại mở, xoa hầu kết, cảm thấy một trận rung động, nhưng bỗng nhiên hai lỗ tai liền điếc, một chút thanh âm cũng không nghe được. Chỉ là “cảm giác” chính mình đang nói chuyện, còn lấy lòng Sở Triệu Xuân, Sở Triệu Xuân đầu tiên là hơi hơi trợn to mắt, rồi trên mặt lại tràn ra nụ cười thoải mái, mái tóc đen chưa được chải gọn của y theo động tác lắc đầu mà hơi giơ lên một chút, vừa sảng khoái vừa hạnh phúc, y đỡ khuôn mặt của Phàn Mộng, để sát vào.



“Món này thật sự rất ngon, tay nghề của bác gái càng lúc càng tốt!” Sở Triệu Xuân tự mình ăn một miếng gà tái chanh, lại gắp một miếng cho Phàn Mộng, thả vào trong chén của hắn. Phàn Mộng phát hiện chính mình đang bưng chén cơm, cầm đũa, đang ngồi ở trước bàn cơm ăn cơm. Cơm trong chén cũng không hình thành một độ cong tròn trịa, mà là giống như một ngọn núi bị san phẳng đi một nửa.

Mẹ Phàn mỉm cười, nói: “Ai, con cứ cách hai ba ngày lại đến ăn một bữa, dì không luyện tay nghề một chút sao được? Dì không thể cứ kêu con đến, mà lần nào cứ để con ăn mãi mấy món cũ được nha.”

Phàn Mộng lại hồi phục thính giác —— hắn không có đi nghiên cứu lý do vì sao lúc chính mình nghe được, lúc lại không nghe được, bởi vì hắn phát hiện thứ mà mình mất đi lần này chính là vị giác. Nhưng hắn không hỏi tại sao, chỉ là đưa đồ ăn vào miệng, nhai nát, nuốt vào. Hắn cảm thấy yết hầu của mình thật sự đã nuốt vào một ít đồ ăn đã nhai nát, nhưng hắn ấn vào bụng, lại không thể cảm giác được đã no.

Một tiếng kèn Pháp trầm khàn vang lên (hắn đoán đó là tiếng kèn Pháp).

Phàn Mộng lắc lắc đầu, Sở Triệu Xuân cùng mẹ Phàn đang trò chuyện với nhau sôi nổi, Phàn Mộng cảm thấy giữa mình cùng bọn họ có một tấm màn cách âm rất mỏng rất mỏng, vì vậy hắn không thể nghe được thanh âm bọn họ nói chuyện, bọn họ cũng không thể nghe thấy tiếng kèn Pháp.

Tiếng kèn Pháp trở nên lớn hơn.

Phàn Mộng gắp một miếng cải ngồng đưa vào trong miệng, nhưng lại cảm thấy chính mình ăn phải một đoàn không khí.

“18 tám năm qua……”

Khuôn mặt của mẹ Phàn trở nên mờ mịt, một loại bóng tối giống như là làn khói mờ phả ập vào mặt Phàn Mộng, hắn nhìn Sở Triệu Xuân, thấy mặt y vẫn giống như một đóa sen trắng, thậm chí nó còn có lấp loáng một loại ánh sáng nhợt nhạt bóng loáng của ngọc.

“…… Đủ rồi, tôi không nhìn lại, hoang dã…… Ham chơi…”

Ánh sáng giống như số lượng lớn kim châm nhỏ, trực tiếp đâm vào tròng mắt của Phàn Mộng, khiến cho hắn không nhịn được mà rơi nước mắt. Hắn dùng sức xoa đôi mắt, lau đi một ít ghèn trên mắt, tùy tiện bôi lên chăn, nhìn những dấu vết lồi lõm trên trần nhà ở trước mặt: Góc trái ở bên trên giống một trái dưa ngắn, phía dưới chính là một khuôn mặt của phụ nữ, không có tai mắt mũi miệng……

Phàn Mộng nhận ra rằng phải tắt báo thức trên di động, đó là bài 《Tourbillon》của Trần Dịch Tấn, lúc trước có người nói với hắn: Cách nhanh nhất để khiến bản thân ghét một bài hát, chính là đem bài hát đó cài thành chuông báo thức. Phàn Mộng không nghĩ gì nhiều về bài hát này của Trần Dịch Tấn, chỉ là yêu thích khúc nhạc dạo đầu của bài này, sáng sớm nghe được cũng không chói tai, sẽ không đánh thức người nhà. Dần dần, mỗi lần hắn dùng di động nghe nhạc, vừa nghe đến khúc nhạc dạo của bài 《Tourbillon》 này, liền nhịn không được ưỡn sống lưng lên, trợn tròn đôi mắt, bày ra một bộ dáng đã tỉnh ngủ nhưng rõ ràng là không muốn tỉnh, lại ép buộc chính mình tỉnh lại này.

Cười thầm vì chính mình đã dưỡng ra một loại quy luật bệnh trạng, giống như một quân nhân phải lập tức cúi chào khi vừa nghe thấy quốc ca.

Trước kia hắn rất nhạy cảm với bài hát này, gần như là ngay khi mấy cái âm tiết của khúc nhạc dạo vang lên, liền đứng dậy, sờ qua kệ sách đặt ở cuối giường —— nói trắng ra, nó chỉ là một giá treo trên tường gần cuối giường, làm thành từ một vài tấm ván gỗ, có khi cũng được để lên mấy quyển sách giải trí cùng di động, tắt âm thanh, sau đó nằm ở trên giường 30 giây rồi thức dậy.

Nhưng trong một tháng qua, phản ứng của hắn chậm chạp hơn rất nhiều, luôn ở khi khúc nhạc dạo đi qua, Trần Dịch Tấn bắt đầu hát, hắn mới bằng lòng tỉnh dậy. Tuần trước, vừa nghe được Trần Dịch Tấn hát “Quá khứ……” Liền tỉnh, cuối tuần trước, nghe anh ấy hát đến “…… Không đeo đồng hồ……” Mới tỉnh, ba ngày trước lại nghe đến “…… Có thời gian” mới tỉnh, hôm nay thế nhưng lại nghe anh ấy hát đến “…… Hoang dã ham chơi” mới tỉnh dậy.

Phàn Mộng không vội rời giường, 10 giờ rưỡi hôm nay hắn mới trở lại trường đại học, hiện tại mới chỉ là 6 giờ rưỡi, có rất nhiều thời gian có thể suy nghĩ ở trên giường. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân gần đây. Ở trong mộng —— chẳng hạn như là lúc “ăn cơm” vừa rồi —— rõ ràng là hắn nghe được giai điệu của 《Tourbillon》, thế nhưng lại từ chối tỉnh lại. Hắn chú ý mỗi khi chính mình sắp thoát khỏi cảnh trong mơ, năm giác quan của hắn sẽ dần dần biến mất trong mơ, đầu tiên là thính giác, đến vị giác, thị giác, xúc giác……

Sau đó mở mắt ra. Nhưng ở trong giấc mơ vừa rồi, hắn vẫn cứ chấp nhất với chuyện ăn cơm cùng Sở Triệu Xuân ở trong mơ mà không chịu tỉnh lại, cho đến khi mặt của Sở Triệu Xuân cũng trở nên mơ hồ, hắn mới mở mắt ra.

Hắn ở trên giường trằn trọc lăn lội trở người, nhăn chặt mày, trong lòng chậm rãi vang lên một tiếng trống, tiếng trống dồn dập, càng lúc càng nhanh, cơ thể nằm trong chăn trở nên nóng lên, hắn chỉ nằm sấp trên giường, chôn mặt vào gối đầu, để trọng lượng cơ thể ép ngực ở trên giường, muốn dùng ngoại lực đi bình ổn loại nhịp điệu không bình thường này. Nhưng hắn làm không được, thế là hắn chỉ có thể dùng tay đè lên nệm, ép cơ thể xuống nệm từng chút, phát hiện không có hiệu quả, liền ôm gối đầu, ép mạnh lên ngực, cơ thể cùng với gối đầu đổ ập xuống nệm. Giường Phàn Mộng ngủ chính là giường hai tầng, nệm mỏng, ván giường cũng mỏng, hơn nữa, tuy hắn lớn lên không cao lớn cường tráng lắm, nhưng dù gì cũng là thân thể khỏe mạn của một chàng thanh niên 21 tuổi, cho nên hắn đâm đến vang lên một tiếng nặng nề, “rầm”. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không có dư âm. Nhưng cũng dọa cho Phàn Mộng tỉnh lại, không nghĩ tới sẽ đâm ra một tiếng lớn như thế. Qua chưa đầy mười giây, không nghe thấy giọng mũi của em trai Phàn Anh ở tầng dưới, Phàn Mộng mới yên tâm.

Phàn Anh là học sinh cuối cấp 2, gần đây thằng bé có rất nhiều bài tập về nhà, hai ba giờ khuya hôm qua mới đi ngủ, đợi tới 7 giờ lại phải thức dậy đi học, Phàn Mộng không muốn đánh thức thằng bé.

Sau khi làm ầm ĩ như vậy, nhịp tim của Phàn Mộng cũng đã bình phục lại, nhịp đập bình tĩnh giống như lúc thường, nhảy lên có tiết tấu. Lúc này hắn mới có thể rút khỏi cảnh trong mơ, thật sự tỉnh ngủ, trở lại hiện thực.