Chương 33: Diệt Môn!

Tường gạch xanh, nhà ngói xanh, mặt đất được lát bằng đá cuội, trong sân trồng cây lê, cây liễu, cây phát lộc.

Vừa đúng giờ cơm trưa, trong giảng đường sáng sủa sạch sẽ không có một bóng người.

Gió thổi qua sách vở giấy Tuyên Thành, kêu lạch cạch.

Khứu giác của rắn đỏ có thể thu thập và phân biệt mùi hương.

Chẳng mấy chốc, Chu Cửu Âm đi quanh giảng đường và đến sân sau của trường.

Đập vào mắt là một khu rừng trúc rộng lớn xanh mướt và yên tĩnh.

Dưới bóng trúc, nam tử áo xanh ngồi ở trên ghế đá, chuyên chú nhìn một phiến đá trên bàn đá.

Những phiến đá cổ xưa lấm tấm những đốm sao bùn, như thể chúng vừa được đào lên từ lòng đất.

Từ một khoảng cách rất xa, Chu Cửu Âm đã ngửi thấy một hơi thở thối rữa nhàn nhạt phát ra từ phiến đá.

Khi đến gần hơn, Chu Cửu Âm nhìn thấy tám ký tự nhỏ mơ hồ được khắc trên phiến đá.

“Khi một con rồng chiến đấu trong tự nhiên, máu của nó có màu đen và vàng.”

Chu Cửu Âm nhẹ nhàng nói.

Nam tử áo xanh ngẩng đầu, thần sắc hơi kinh ngạc, hắn nói: “Ngươi nhận biết những cổ tự này?”

Chu Cửu Âm gật đầu.

“Vui lòng ngồi xuống.”

Nam tử áo xanh làm một động tác mời, nói: “Ta đào được phiến đá cổ này từ trong rừng cây Thần Mộc.”

“Tám chữ cổ này, thật sự rất khó phân biệt, nửa năm nay ta không có ngủ ngon.”

Nam nhân mặc áo xanh vừa nói vừa rót một tách trà cho Chu Cửu Âm.

“Tề đạo hữu.”

Chu Cửu Âm nhận lấy tách trà sứ xanh trắng, vẻ mặt trống rỗng nói: “Ta muốn biết đồ đệ của ta đã xảy ra chuyện gì.”

“Đó là một câu chuyện dài.”

Nam nhân mặc áo xanh quét những chiếc lá trúc rơi trên bàn đá xuống đất, nói: “Triệu Hoài Nhân mở sòng bạc, khiến bao nhiêu ngôi nhà tan nát, gia đình tan vỡ.”

“Mãng đạo hữu, ngươi có gặp qua Chung Ly Sơn, người bên cạnh A Phi không?”

Chu Cửu Âm lắc đầu: “Ta chưa từng thấy qua. Ta nghe đồ đệ của ta nói hắn là một tên lưu manh, ăn uống, đàng điếm, cờ bạc, ma túy đều thành thạo.”



“Hơn nữa, ta tên Nam Chúc.”

Nam tử áo xanh cười nói: “nước Ngụy Văn Đế bệnh nặng, không sống được mấy ngày nữa.”

“Để trở thành người cai trị tiếp theo của đất nước này, chín người con trai của hoàng đế cũ đã thể hiện khả năng đặc biệt của riêng mình và làm xáo trộn Ngụy Đô thịnh vượng.”

“Cửu hoàng tử, Triệu Cẩn, là người đầu tiên bị loại bỏ.”

“Tiếp tục ở lại Ngụy Đô có thể chết, cho nên Triệu Cẩn vượt ngàn dặm đến đây, ẩn nấp trong một trấn nhỏ, chờ thời cơ.”

Nam tử áo xanh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Lão gia Triệu Hoài Nhân, là một quân cờ mà mẫu phi Triệu Cẩn nuôi dưỡng từ rất lâu.”

“Cho nên, thay vì nói sòng bạc trấn nhỏ, còn có dây chuyền sản nghiệp dê con là của Triệu Hoài Nhân, không bằng nói là của Triệu Cẩn.”

“Hắn là người mới tới đây, có lẽ là vì muốn lập uy, làm cho Triệu Hoài Nhân đứng đầu Triệu gia sợ hãi hắn, cho nên không dám sinh lòng hai dạ. Có lẽ là để cho trong lòng đám lưu manh ở trấn nhỏ hiểu ý nghĩa của việc mắc nợ và trả lại tiền, điều đó là hợp lý.”

“Tóm lại, thủ đoạn của Triệu Cẩn rất tàn nhẫn và đẫm máu.”

“Ồ~”

Nam nhân mặc áo xanh khẽ thở dài, nói: “Ai có vợ con thì ký giấy bán thân, dù sao lũ vô lại đó cũng phải hoàn vốn.”

“Kẻ không vợ không con chỉ có một cái chết”.

“Chung Ly Sơn nợ rất nhiều tiền lãi, vì vậy hắn đã ký giấy bán nữ tử Liễu Thúy Nhi này.”

“Tiểu cô nương cuối cùng đã bị Triệu Cẩn lột da và bị hàng chục con chó hung ác ăn thịt đến chết.”

“A Phi, sau khi biết chuyện này…”

Chu Cửu Âm giơ tay: “Tề đạo hữu không cần nói.”

“Cảm ơn vì trà.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài trường.

“Nam Chúc đạo hữu, rất nhanh sẽ có người từ Ngụy Đô tới.”

“Không đem đứa nhỏ A Phi kia, còn có ngươi, lột da rút gân, chặt thành từng mảnh, Văn Cảnh Đế sẽ không bỏ qua.”

Nam tử áo xanh ân cần nhắc nhở.

“Không thành vấn đề ~”

Chu Cửu Âm thờ ơ nói: “Chỉ là một chút gió và sương.”

...

Trấn nhỏ ngõ Ngọa Long.



Sảnh chính của phủ đệ Triệu gia.

“Nếu không phải hai tiểu cô nương tứ phẩm chi cảnh kia, nếu không mặc bộ da Ngụy Đô Cửu hoàng tử này, lão gia ta nhất định phải cạo từng tầng thịt trên người Triệu Cẩn xuống.”

“Nhổ tận gốc! Làm gì có ai cắt rau hẹ như hắn?”

“Ta đem người gϊếŧ sạch, ta sợ gϊếŧ người, ai dám vay tiền của ta?”

Triệu Hoài Nhân, người mặc một bộ y phục lộng lẫy, cười nhẹ: “Tiểu tử họ Trần đã làm một việc mà ta không dám làm.”

“Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp.”

Một bên, lão quản gia nhíu mày khen ngợi: “Triệu Cẩn đã chết, mẫu phi Bạch Ngưng Chi cũng bị Văn Cảnh đế ban thưởng rượu độc, lão gia ngài không ràng buộc nữa.”

“Từ giờ trở đi, Triệu gia của chúng ta sẽ là chủ nhân của mảnh đất ba mẫu ở trấn Thái Bình này.”

Triệu Hoài Nhân cười thành tiếng.

“Đúng rồi lão gia, da người bị Triệu Cẩn lột ra, chúng ta nên xử lý như thế nào?”

Triệu Hoài Nhân trầm ngâm một hồi, nói: “Toàn bộ treo lên đền thờ ở cửa trấn cho ta.”

Lão quản gia kinh ngạc nói: “Chủ nhân, ngài vừa rồi không phải nói người trong trấn nếu sợ chúng ta, sẽ không tới mượn tiền sao?”

“Ha ha~”

Triệu Hoài Nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Lão gia ta nhân từ đã lâu, cho dù Triệu Cẩn không đến, ta cũng chuẩn bị gϊếŧ gà dọa khỉ.”

“Triệu Cẩn giúp ta làm, tuy nhiên có chút quá đáng.”

“Lão Trương, dân chúng dễ quên.”

“Tháng sau, đem giá lương thực của tiệm gạo tăng lên.”

“Cái đói sẽ khiến những con chó con trốn thoát khỏi ta vẫy đuôi và cầu xin lòng thương xót một lần nữa.”

“Khi đó, chúng ta sẽ tung ra một khoản tiền không lãi suất để cứu những chú chó đang gặp nạn”.

“Lúc đó, lũ chó sẽ biết ơn chúng ta, và chúng sẽ kêu lên rằng, thưa ngài, rằng ta là đại ân nhân và là một vị bồ tát sống.”

“Lão Trương, ngươi xem, chúng ta mất đi cái gì sao?”

“Không, ngược lại chúng ta chiếm được rất nhiều.”

“Lão gia, ta chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, liền tùy tiện trêu ghẹo mấy con chó.”

Lão quản gia từng là đám “chó” trong miệng Triệu Hoài Nhân khẽ thở dài trong lòng.