Chương 37: Tiểu Toàn Phong Và Trư Đại Tràng! (2)

Về phần Tiểu Toàn Phong, thì là đi tới trấn nhỏ.

Sau khi tìm được A Phi, Trư Đại Tràng sẽ ẩn nấp trong bóng tối, rình coi chặt chẽ.

Mà Tiểu Toàn Phong, là vì có thể kịp thời thông báo cho Chu Cửu Âm lúc người của Ngụy Đô tới.

Trước mắt cấp bách nhất vẫn là hộ đạo giả.

"Nên đi đâu tìm đây?"

Chu Cửu Âm vắt óc suy nghĩ.

……

Tiên Cương đại lục, Thiên Kiêu Thập Quốc.

Tuy Ngụy quốc không thể so sánh với mười nước Bắc Tề, Đại Ly, Bách Việt, Địch Nhung, nhưng trong một đám tiểu quốc chính là hạc giữa bầy gà.

Mười ba châu Ngụy quốc rực rỡ như sao, cùng nhau bảo vệ xung quanh Liệt Dương Ngụy Đô.

Ngụy Đô.

Phố Trường Ninh.

Một góc phủ đệ bao la hùng vĩ.

Dưới bóng cây, Thất hoàng tử Triệu Mãng đang thoải mái nằm trên ghế mây.

Hai nha hoàn bên cạnh, một người nhẹ nhàng phẩy quạt hương bồ, một người thỉnh thoảng gắp một quả táo đỏ từ trong chén ngọc, đưa vào trong miệng Triệu Mãng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, có hai nam nhân ở phía dưới bóng cây.

Một người ước chừng bốn mươi tuổi, thân mặc vải thô áo gai, chỉ là một người dân tầm thường trong hàng ngàn hàng vạn dân chúng nghèo khổ của Ngụy Đô.

Nam nhân mồ hôi đổ đầm đìa, quỳ gối trên gạch lát đá hoa cương nóng rát.

Người còn lại cầm ô che nắng, mặc kình trang màu đen, bên hông đeo một thanh trường đao, ước chừng hai mươi tuổi, là người hầu võ đạo bên cạnh Thất hoàng tử Triệu Mãng.

"Tư vị của âm táo này thật đúng là không tệ, Vũ Dương, có muốn nếm một quả không?"

Triệu Mãng một bên nhai nuốt, một bên dò hỏi.

Thanh niên gọi Vũ Dương vẫn chưa đáp lời, chỉ lắc đầu hơi chất phác.

Triệu Mãng bĩu môi, "Không thú vị~"

"Thất… Thất điện hạ, có thể thưởng cho nô tài một ngụm nước uống không, nóng sắp ngất rồi."

Nam nhân trung niên quần áo tả tơi nhỏ giọng cầu khẩn.

Mồ hôi không ngừng nhỏ giọt xuống từ chóp mũi, trên cằm.

Triệu Mãng ngồi dậy, chống cằm dò hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

Nam nhân vội vàng trả lời: "Thất điện hạ, nô tài tên là Lý Tứ."



Lý Tứ!

Triệu Mãng tiếp tục hỏi: "Ngươi đã vay bao nhiêu ngân lượng từ điền trang của ta?"

"Tổng cộng năm lượng."

"Đều dùng để làm gì?"

"Mua vài con dê."

"Kỳ hạn một năm đã hết, vì sao không trả tiền?"

Giọng nam nhân khàn khàn nói: "Thất điện hạ, ba mươi lượng thật sự quá nhiều, ta thật sự trả không được."

"Nô tài bán hết phòng ốc, dê, đất trong nhà vẫn còn thiếu rất nhiều."

"Thất điện hạ, coi như nô tài cầu xin ngài, lại gia hạn thêm chút thời gian."

Triệu Mãng nheo đôi mắt thon dài, khẽ gật đầu với thanh niên mang bội đao.

Thanh niên hiểu ý, đi ra sân.

"Lý Tứ à, nhân gian khó khăn, ai mà không có thời điểm gặp khó nhọc chứ, bản điện hạ rất hiểu."

Nam nhân lập tức dập đầu như giã tỏi.

Hô to: "Thất điện hạ lòng dạ nhân hậu, khoan hồng độ lượng!"

"Ha hả~"

Triệu Mãng cười chế giễu.

Rất nhanh, thanh niên mang bội đao đã trở lại.

Tay trái bưng một chén canh thịt nóng hổi, tay phải cầm một đôi đũa.

"Quỳ hai canh giờ, ngoại trừ khát nước, chắc hẳn cũng đói bụng rồi."

Triệu Mãng đem một viên Âm Táo nhét vào trong miệng, hung hăng nhấm nháp nói: "Tới đây Lý tứ, làm một chén canh thịt."

"Sau khi ăn xong, bổn điện hạ gia hạn cho ngươi ba năm."

Nam nhân kích động nói: "Đa tạ, đa tạ Thất điện hạ!"

Nói xong, đôi tay thô ráp vươn ra, nhận chén canh thịt và đôi đũa ăn ngấu nghiến.

Nhìn nam nhân đang ăn thịt uống canh.

Triệu Mãng nói sâu xa: "Lý Tứ à, lát nữa sau khi trở về nhà, ngươi sẽ phát hiện lão nương đau ốm trên giường của ngươi đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian."

"Sống không thấy người, chết không thấy xác ~"

Thân thể nam nhân đột nhiên run lên.

Gắt gao nhìn chằm chằm canh thịt trong chén sứ màu trắng.

Đồng tử trong hốc mắt chợt co rút lại nhỏ như mũi kim

Trong dạ dày như sông cuộn biển gầm.



Theo Triệu Mãng, vị Thất hoàng tử của Ngụy quốc đã sớm từ bỏ những thú vui cấp thấp rồi.

Thú vui cấp thấp là gì?

Đến câu lan nghe hát, hào phóng ném ngàn vàng cho hoa khôi ở thanh lâu chỉ để mây mưa Vu sơn. Cưỡi ngựa, bắn cung, săn thú, ngâm thơ, thư pháp, hội họa, vân vân, đều là những thú vui nhàm chán trong mắt của Triệu Mãng.

Nữ nhân có cái gì để mà chơi? Nén bạc thỏi vàng có cái gì để mà gom?

Làm sao thoải mái bằng bắt nạt người khác cơ chứ?

Nhìn nam nhân thay đổi hẳn sắc mặt, sắp ói tới nơi.

Triệu Mãng cười khanh khách nói: “Thứ đã ăn vào bụng rồi, sao có thể lại nôn ra hả? Lý Tứ à, phải tiết kiệm lượng thực, không được lãng phí nhé.”

Nam nhân ném mạnh đôi đũa xuống, dùng bàn tay đầy vết chai sạn che lại miệng.

“Sao không ăn nữa? Đây là do bổn điện hạ cố ý phân phó nhà bếp làm cho ngươi đấy.”

Nam nhân sững sờ nhìn chăm chú vào trong bát canh thịt.

Đột nhiên nam nhân dùng tay bốc hết thịt cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Triệu Mãng nhe hàm răng trắng bóc ra: “Lý Tứ, ăn ngon không?”

“Ngon... Ăn ngon.”

Quai hàm của nam nhân phồng lên, vừa ăn, vừa bật khóc nức nở.

Nam nhân cũng từng do dự, bối rối không biết có nên vứt bỏ mọi thứ, không quan tâm đến sống chết, thử dũng cảm một lần xem sao.

Nhưng rất nhanh, nam nhân đã hung hăng bóp nát cái suy nghĩ không thực tế ấy.

Cha của Triệu Mãng là Văn Cảnh Đế, mẹ là Thục Quý phi.

Luật pháp ở Ngụy quốc đều do hoàng tộc Triệu thị đặt ra.

Nam nhân dựa vào đâu để mà dũng cảm chứ?

Bát canh thịt đầy ắp nhanh chóng vào bụng.

Tâm trạng của Triệu Mãng rất tốt, nói: “Lý Tứ à, về nhà thôi nào.”

“Nhớ kỹ, thời gian gia hạn là ba năm.”

“Ba năm sau mà không trả hết, người bốc hơi khỏi nhân gian chỉ còn vợ cả của ngươi thôi.”

Vẻ mặt nam nhân không biết là đang khóc hay đang cười.

Nhìn bóng lưng còng xuống của nam nhân đã đi xa.

Triệu Mãng cười mỉa mai nói: “Vũ Dương, nhìn thấy chưa, đây chính là quyền lực của tầng lớp trên cao đó.”

“Hắn mượn ta năm lượng bạc, một năm sau trả mười hai, nhưng vẫn còn thiếu hai mươi lượng.”

“Lãi mẹ đẻ lãi con, ngày hôm nay là hai mươi lượng, ba năm sau sẽ là ba trăm sáu mươi lượng.”

“Đừng nói là đời này, cho dù hắn có làm trâu làm ngựa mười kiếp cũng không trả hết.”