Chương 4: Kỳ Nghỉ Của Một Con Rắn

Đột nhiên, rắn đỏ rũ đầu rắn xuống, đưa đến bên miệng rắn xanh.

Trên khuôn mặt giống như sứ trắng của thiếu nữ lộ ra vẻ tức giận.

Một lần nữa chỉ vào miệng mình, lại chỉ vào rắn đen.

Miệng nói tiếng người: “Ngươi… ngươi ăn.”

Rắn đen cũng mở miệng nói tiếng người: “Được… được.”

Chậm rãi mở cái miệng to như chậu máu ra.

Để lộ hàm răng trắng đầy miệng.

Rắn đen nhắm chuẩn vào đầu rắn đỏ.

Cắn mạnh một ngụm.

“Keng ~”

Một giây sau.

Trong tiếng kim loại êm tai va vào nhau.

Giữa răng rắn đen và vảy rắn đỏ lại tóe ra từng tia lửa.

Bịch một tiếng vang trầm.

Rắn đỏ rơi xuống đất.

“A ô ~”

Trong tiếng rú thảm, rắn đen lảo đảo lùi lại, đặt mông ngã ngồi trên đất.

Răng đầy miệng đều vỡ tung, gãy ra.

Máu me đầm đìa!

“Ngươi… ngươi… không sao chứ?”

Rắn xanh vội vàng vọt đến trước mặt rắn đen.

“Hắn… hắn… tỉnh!”

Rắn đen biến sắc mặt, run rẩy chỉ ra sau lưng rắn xanh.

“Phù ~”

Thể khí hít thở ra, phun lên toàn bộ lưng rắn xanh.

Mắt thường có thể thấy được.

Lông tơ, tóc gáy trên da thịt mềm mại của thiếu nữ thoáng chốc dựng thẳng lên như kim.

Trong tiếng rắc rắc.

Thiếu nữ cứng ngắc quay đầu lại.

Phản chiếu ở bên trong đôi đồng tử như nước sơn kia là rắn đỏ đã đứng thẳng thân lên.

Thân rắn to khỏe chấn nhϊếp lòng người lóe lên vảy dày đặc lấp lánh sáng bóng của kim loại.

Còn có hai đồng tử dựng thẳng màu đỏ đậm giống như đang thiêu đốt kia nữa.

Tràn đầy ý lạnh như băng.

Từ trên cao nhìn xuống, rắn đỏ nhìn xuống thiếu nữ nghiêng đầu.

Một giây sau.

Đột nhiên mở cái miệng to ra như chậu máu.

Rắc một tiếng.

Trực tiếp cắn đầu thiếu nữ rời khỏi thân thể.



Uỳnh ~

Các cơ bắp nơi đầu rắn phát lực.

Đầu của thiếu nữ lập tức nổ tung giống như dưa hấu.

Máu tươi phun ra.

Thịt nát văng khắp nơi.

Phun tung tóe toàn thân rắn đen, tràn đầy mặt mũi, giống như một người bằng máu.

Thi thể không đầu của thiếu nữ lảo đảo hai lần, ầm ầm đổ xuống.

Trong vòng sáng lấp lánh, hiện ra nguyên hình.

Một con rắn màu xanh không đầu.

“Tha… tha cho ta… ta tình nguyện làm nô…”

“Rắc rắc ~”

Không đợi rắn đen nói xong, Chu Cửu Âm đã trực tiếp cắn lấy đầu nó.

Rắc rắc rắc rắc, kể cả máu mang thịt, mang xương, toàn bộ nuốt vào.

Ánh sáng lấp lánh một lần nữa lóe lên, rắn đen hiện ra nguyên hình.

Là một con rắn đen không có đầu, thân dài chừng hơn 2m một chút.

“Ân ái mây mưa ở trước mặt ta, còn trộm quả của ta, không phải lỗi của các ngươi.”

“Nhưng há miệng ăn ta thì chính là các ngươi không đúng.”

Nói xong, Chu Cửu Âm há miệng ra, nuốt cả rắn xanh và rắn đen vào trong bụng.

“Ting, kiểm tra thấy ký chủ cắn nuốt hai sinh linh quật khởi cửu phẩm, thu được rất nhiều khí huyết sinh mệnh, thân rắn dài thêm 1,5m’

‘Tu vi: Ấu Xà 5,2m (sau 1000m tiến vào đến kỳ Hung Giao)’

Thoáng chốc.

Một dòng nước ấm tuôn trào mỗi một chỗ trên thân rắn.

Giống như ngâm mình trong suối nước nóng, rất dễ chịu.

Mắt thường có thể thấy được, thân rắn to hơn một chút, tăng lên rất nhiều.

“Sinh linh quật khởi… cửu phẩm?!”

“Đại biểu cho chim bay thú chạy mở linh trí, bước chân vào con đường tu luyện sao?”

“Cũng không biết bây giờ ta là mấy phẩm?”

“Ợ ~”

Chu Cửu Âm ợ một cái no nê mùi máu tươi gay mũi.



Sau khi gϊếŧ chết và ăn luôn rắn đen rắn xanh, cuộc sống của Chu Cửu Âm quay về yên tĩnh.

Ban ngày và đêm tối, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt.

Rắn, trưởng thành, một cách tự nhiên, khẩu vị cũng lớn hơn.

Hiện giờ một ngày ăn hết hai mươi đến ba mươi con chuột lông trắng.

Trong hang không biết thời gian.

Ban ngày phơi nắng.

Ban đêm ngắm sao.

Nhìn núi, xem cây, ngắm cỏ.

Rắn ấy, dù sao cũng phải tìm chút việc làm cho bản thân.



Bên vách núi ngoài hang động có hai gốc cây.

Một gốc là cây đào.

Một gốc khác cũng là cây đào.

Chu Cửu Âm tận mắt nhìn thấy quả đào lông lớn lên từng ngày.

Chu Cửu Âm đặt tên cho cây đào bên trái là Đào Đại, cây bên phải là Tiểu Tam Nhi.

Đào Đại tổng cộng kết 379 quả đào lông.

Tiểu Tam Nhi kết 291 quả.

Thời tiết đã vào cuối thu.

Khí hậu đã sớm không còn nóng bức nữa.

Chu Cửu Âm trông mong nhìn quả đào lông no đủ màu mỡ, từng quả một rơi từ trên đầu cành xuống.

Không có con rắn nào biết, hắn muốn ăn một quả đến cỡ nào.

Bất tri bất giác, mùa đông đã đến.

Chu Cửu Âm đặc biệt thích ngủ.

Thường xuyên một lần ngủ là dăm ba ngày.

“Đây là… kỳ ngủ đông của rắn sao?!”

Chu Cửu Âm cuộn tròn nằm trên núi quả, nhìn Hóa Hình quả càng ngày càng giảm bớt ở xung quanh thân.

Không nhịn được mắng: “Lũ chuột lông trắng đáng ghét này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

Sau khi mắng xong, Chu Cửu Âm buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai đồng tử dựng thẳng màu đỏ tươi lại.

Một ngày này.

Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

‘Ting, kiểm tra thấy ký chủ đã bị trấn áp một năm, đặc biệt cho thời gian tự do một ngày, có thể cộng dồn.’

‘Số ngày tự do: một ngày (mười hai canh giờ)’

Chu Cửu Âm đang trong ngủ đông đột nhiên mở to hai đồng tử dựng thẳng màu đỏ thẫm ra.

Là động vật máu lạnh, giờ phút này lại không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

“Cuối cùng… cuối cùng được nghỉ!”

Tuy rằng chỉ có một ngày.

Áp chế cảm xúc kích động mãnh liệt, Chu Cửu Âm bò xuống dưới núi.

Nhanh chóng bò đến cửa vào hang động.

“Tuyết rơi!”

Bên ngoài.

Non sông vạn dặm được bao phủ trong một lớp áo thuần màu bạc.

Hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo như băng.

Chu Cửu Âm bò từng chút một ra bên ngoài.

Trong hang động, hàng trăm hàng ngàn gốc cây kia vẫn xanh tốt cho dù đang trong mùa đông lạnh giá, không hề có một chút động tĩnh nào, giống như vật chết.

Khi mới bắt đầu xuyên qua, Chu Cửu Âm từng cố tình bò ra khỏi hang.

Kết quả bị một gốc cây quất đến da thịt bong tróc, máu me đầm đìa.

Sau cùng bị mười mấy nhánh cây giống như xích sắt quấn quanh mỗi một chỗ trên thân rắn, kéo vào chỗ sâu trong hang động.

Cảm giác hít thở không thông như sắp bị bóp chết kia, Chu Cửu Âm tuyệt đối không muốn trải nghiệm một lần thứ hai nữa.