Chương 43: Thiên Địa Biến Sắc! (2)

"Ôi, cũng không thể trách nữ nhân đó, dù sao nàng là quả phụ, nếu không làm vậy thì sẽ có hai trượng phu chết liên tiếp, trong trấn nhỏ này sẽ không còn ai dám cười nàng."

"Nói cũng đúng, nhi tử chết rồi có thể có lại, còn nếu trượng phu thứ hai chết, nàng sẽ bị coi là thiên sát cô tinh có số khắc phu, sẽ bị người trong trấn cô lập."

"Thất hoàng tử đó cất đầu A Ngốc vào hộp ngọc, gửi cho Tề tiên sinh rồi."

"Tên Tề Khánh Tật chết tiệt đó, hắn mới đáng bị lột da, rút máu, chém thành ngàn mảnh nhất, vì dám đắc tội với thủ phạm!"

"Ta thấy kỳ lạ thật, Thất hoàng tử không phải chỉ hỏi thăm tin tức của người kia sao, sao tên họ Tề đó lại không muốn nói?"

"Ngươi nói xem nếu tên họ Tề vẫn không chịu nhả miệng, không biết ai sẽ gặp xui xẻo tiếp đây?"

"Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết nữa, phải hành động thôi!"

...

Dưới cây hòe già tại cổng trấn.

Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, còn có Lưu Phong, Cố Vũ Dương, bốn người đều đang nhìn về phía một con chiến mã đang phi qua cầu.

Trên lưng chiến mã là một Cấm Vệ quân.

Cấm Vệ quân ôm hộp ngọc chứa đầu của A Ngốc trong lòng.

"Quý Duyên với ngươi không có quan hệ gì cả, ngươi máu lạnh lương bạc bổn cung có thể hiểu được."

"Nhưng lần này ta muốn xem thử, A Ngốc là học sinh của ngươi, liệu ngươi có thể bình thản như vậy không."

Ánh mắt Triệu Mãng uy nghiêm đến đáng sợ nhưng lại mang ý cười.

"A!"

Bỗng dưng, có một tiếng hét khiến Triệu Mãng giật mình.

"Ngươi hét cái gì?!"

Triệu Mãng tức giận liếc Lưu Phong biến sắc mặt.

"Điện... Điện hạ, có con chuột rất lớn!"

Nhìn theo ngón tay của Lưu Phong.

Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Cố Vũ Dương đều há hốc mồm.

Bên kia cầu, có một con chuột lông trắng to lớn như mèo đang đứng thẳng người.

Hai mắt đỏ thẫm, nhìn thẳng bốn người dưới gốc cây hòe già.

Sau khi bị phát hiện.

Con chuột nhanh như tên bắn, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Trước khu rừng trong trấn, bên cạnh bờ sông Thái Bình.

Trong sân có hàng rào bao quanh, dưới bóng cây, nam tử áo xanh đang che mặt bằng cuốn sách, nằm trên chiếc ghế mây nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên từ xa vang lên đến tiếng vó ngựa, phá vỡ âm Nam tử áo xanhên tĩnh tại đây.

"Ta là Cấm Vệ quân Hàn Trùng, theo lệnh Thất điện hạ đến đây tặng lễ vật cho Tề tiên sinh."

Nam tử áo xanh lấy cuốn sách xuống, ngồi dậy, lông mày cau lại.

Hắn rất khó chịu khi mới tỉnh dậy.

"Vào đi."



Cấm Vệ quan mặc áo giáp, hông đeo trường đao, dáng đi hiên ngang đi tới dưới bóng cây rồi đặt hộp ngọc lên trên bàn đá.

Sau đó lập tức mở hộp ngọc ra trước mặt tiên sinh.

Bên trong hộp là cái đầu đẫm máu của A Ngốc.

Hắn chậm rãi đứng lên từ ghế mây.

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm hộp ngọc, chuyển hướng sang nhìn Cấm Vệ quân.

Nam nhân ước chừng hai mươi năm tuổi, là một thanh niên mày rậm mắt hổ.

Bởi vì đang mặc giáp nên khuôn mặt dưới mũ của hắn đỏ ửng lên, mồ hôi chảy đầy.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hắn.

Nam tử áo xanh giơ tay lên.

Ngón trỏ tay phải duỗi ra.

Nhẹ nhàng gõ vào trán của Cấm Vệ quân.

Hắn còn không kịp hét lên.

Một nam nhân cao tám thước lưng hùm vai gấu, cùng với bộ đồ, áo giáp, trường đao.

Im ắng bị tiêu diệt thành cát bụi.

Gió thổi qua.

Dưới gốc cây đều là tro tàn.

Bộp một tiếng vang lên giòn giã.

Nam tử áo xanh đóng nắp hộp lại.

Ngước mắt nhìn về phía trấn nhỏ.

"Triệu Mãng, ngươi hoàn toàn không nên, không nên đυ.ng tới học sinh của ta!"

...

Tại cổng trấn nhỏ.

Có hai mươi chín con chiến mã xếp thành hàng đứng sừng sững.

Bỗng nhiên hai mươi chín Cấm Vệ quân thân kinh bách chiến nhìn về phía trước, sừng sững bất động.

Có một luồng sát khí nồng nặc.

Dưới gốc cây hòe già.

Diệp Chiếu Thu - thiếu nữ áo trắng đeo hộp kiếm cổ trên lưng nhắm mắt dưỡng thần.

Lưu Phong đan hai tay trần vào nhau, nhìn chằm chằm về phía cây cầu.

Cố Vũ Dương ngồi xổm trên đôn đá, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cặp mông đầy đặn của Lưu Phong.

Về phần Triệu Mãng, hắn nằm trên gốc cây ngáy như sấm, nước bọt chảy ra từ khóe miệng kéo thành một sợi tơ trong suốt.

"Triệu Mãng!!"

Đột nhiên.



Một tiếng gầm long trời lở đất giống như tiếng sấm, vang từ bên này sang bên kia bầu trời.

Trên cây cầu bắc qua sông Thái Bình, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một nam tử áo xanh.

Trong đôi mắt, là ba hình đồng tử đen kịt như là ba lỗ đen.

Sát khí vô cùng vô tận, giống như nước thiên hà cuộn trào mãnh liệt trào ra từ lỗ đen, chảy ngược vào nhân gian.

Tiếng ầm ầm vang lên không dứt.

Dưới đền thờ, hai mươi chín con chiến mã trong nháy mắt đã quỳ rạp xuống đất.

Cùng với tiếng nứt vỡ xương, đầu gối của chiến mã đã đập vỡ hàng chục phiến đá xanh thành từng mảnh.

hai mươi chín Cấm Vệ quân đều bị gã ngửa, bị sát khí đè mạnh xuống đất, mãi một hồi lâu vẫn không thể đứng dậy.

Dưới gốc cây hòe già.

Diệp Chiếu Thu đột nhiên mở mắt ra.

Tay đặt lên hộp kiếm cổ phía sau lưng.

Lưu Phong sởn hết tóc gáy, lùi lại theo bản năng.

Cố Vũ Dương che trước mặt Triệu Mãng, tay cầm đao run rẩy không ngừng.

"Trời ~"

Triệu Mãng ngẩng đầu nhìn lên trời, hít một hơi thật mạnh.

"Đây là Thiên Nhân sao!"

Ban đầu, bầu trời có từng cụm mây giống như núi non hùng vĩ.

Bây giờ lại như bị một bàn tay vô hình kéo đi.

Những mây núi chập chùng bị kéo thành từng ngân hà, chảy thẳng xuống nhân gian.

Phu tử giận dữ, đất trời biến sắc.

"Đây chính là vân hạ cửu thiên sao?!"

"Thật là hùng vĩ!"

Đôi mắt Triệu Mãng trừng to như chuông đồng.

Nam tử áo xanh vừa nãy còn đứng trên cây cầu.

Giây sau lại xuất hiện ở cổng trấn.

Trong hốc mắt trái, đồng tử kép lạnh lẽo giống như một thanh kiếm vô cùng hung hãn đã từng lấy đi sinh mệnh của thương sinh.

Đối diện ánh mắt này.

Thần hồn của Triệu Mãng như muốn đứt đoạn.

Phụt.

Một ngụm máu tươi trào ra.

“Ta không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa tức giận."

Giọng nam tử áo xanh lạnh thấu xương: "Hôm nay cho dù chư thần giáng lâm, cũng không cứu được tính mạng của Triệu Mãng ngươi!"

Nói xong.