Chương 49: Mai Táng! (2)

"Ta dậy sớm không có việc gì làm nên vào núi săn bắn, may mắn săn được một con lợn rừng."

Nam tử áo xanh để miếng thịt tươi lên thớt.

"Thịt nhiều lắm, ta chỉ có một mình nên ăn không hết."

"Ngươi làm nhiều bánh bao một chút, giao cho mỗi nhà hai cái, đây là tiền làm bánh."

Nam tử áo xanh đưa mấy lạng bạc vụn cho chưởng quỹ.

Nhìn theo bóng lưng Tề Khánh Tật đã đi xa.

Trong lòng chưởng quỹ không khỏi cảm thán:

"Lấy ơn báo oán, đạo đức tiên sinh thật tốt ~"

“Chủ nhân, rượu tới rồi đây ~”

Tiểu Toàn Phong đứng thẳng như người, ôm một vò rượu nhanh chóng chạy tới trước hang động từ chân núi Bất Chu.

Chu Cửu Âm hóa thành hình người, đi chân trần tới cửa động và ngồi khoanh chân nhận lấy vò rượu, tháo vải đỏ ra rồi ngửa đầu uống ừng ực mấy hớp to.

Rượu mát lạnh chảy vào trong cổ họng, mùi vị cay độc xông thẳng vào mũi, lục phủ ngũ tạng cũng nóng như lửa đốt.

Cuối cùng cũng ngăn chặn được mùi máu tươi nồng nặc trong miệng.

“Rượu ngon ~”

“Ợ ~”

Chu Cửu Âm thoải mái ợ một cái rồi uống cạn số rượu còn lại. Sau đó, hắn rút tẩu thuốc thanh đồng cắm bên hông ra, bắt đầu phun mây nhả khói.

“Tiểu Toàn Phong.”

“Chủ nhân cứ nói.”

Chu Cửu Âm hỏi: “Tề tiên sinh của Tịnh Xuân học đường còn ở trấn nhỏ hay đã xuất phát tới Ngụy Đô rồi?”

Tiểu Toàn Phòng vừa ghé vào trên vò rượu ngửi mùi hương vừa trả lời: “Ta không nhìn thấy, chỉ lo trộm rượu cho chủ nhân thôi.”

“Đừng ngửi nữa, lần sau ta sẽ để lại cho ngươi một ít, vào trong động ăn trái cây đi.”

“Ồ ồ.”

Chu Cửu Âm khẽ rít một hơi rồi phun ra hai luồng khói, đồng tử dựng đứng đỏ đậm nhìn về phía chiến mâu cổ cắm trước người.

Hai canh giờ trước, trong quá trình săn thú, Chu Cửu Âm đứng cách Triệu Mãng, Thất hoàng tử của Nguỵ Đô mấy chục trượng nghe rõ hắn giới thiệu về chiếc chiến mâu cổ này.

Hắc Tử mâu.

Lá đòn sát thủ của Lạc Tinh Hà – đại pháp sư hộ quốc Ngụy quốc.

Chiếc mâu này có hai đặc tính.

Thứ nhất là chỉ cần ném thì chắc chắn sẽ đánh trúng mục tiêu.

Thứ hai là dùng một mạng đổi một mạng.

Triệu Mãng chỉ là con kiến thất phẩm cảnh ngoại luyện võ đạo nho nhỏ, nhưng khi ném thương này lại có thể đâm thủng đầu rắn của Chu Cửu Âm.



“Nếu không có chân thân Chúc Long bất lão bất tử bất diệt thì cú ném đó đã tiễn ta đi rồi.”

Chu Cửu Âm dụi tắt tẩu thuốc rồi đứng dậy, tâm thần vừa động, giao diện hệ thống lập tức hiện lên trong tầm mắt.

‘Ký chủ: Chu Cửu Âm.

Tuổi thọ: Trường sinh (bất lão bất tử bất diệt).

Chân thân: Chúc Long (kỳ Ấu Xà).

Tu vi: Ấu xà dài 37.8 mét (sau 1000 mét sẽ tăng tới kỳ Hung Giao).’

“Cắn nuốt hơn ba mươi võ đạo ngoại luyện thất phẩm, võ phu bát phẩm, một võ đạo nội luyện Kim Cương cảnh tam phẩm, một võ đạo nội luyện Bàn Sơn cảnh nhị phẩm.”

“Chiều dài của thân rắn lại tăng vọt từ 30.7 mét tới 37.8 mét.”

“Rất đáng mừng.”

Tiếc là bị núi Bất Chu trấn áp vĩnh viễn, không thể rời khỏi ngọn núi này.

Nếu không, diện tích Tiên Cương rộng lớn như vậy, võ phu nhiều như bầu trời đầy sao đều sẽ trở thành huyết thực của Chu Cửu Âm.

“Nếu có thể cắn nuốt Tề Khánh Tật thì…”

Chắc chắn hiệu quả sẽ rất lớn.

‘Hệ thống sư đồ trả về: Đang có hiệu lực.

Họ tên đồ đệ: Trần Mộng Phi.

Thiên phú: Kiếm thai trời sinh.

Tuổi: Mười lăm tuổi.

Tu vi: Võ đạo ngoại luyện lục phẩm (1.2/100).’

“Cuối cùng cũng lên tới lục phẩm ~”

Khi A Phi rời đi, tu vi vẫn còn là thất phẩm (98/100), cuối cùng hôm nay đã tiến thêm một bước rồi.

Không biết từ lúc nào, chim đã bay ra khỏi l*иg được ba tháng rồi.

“Cũng không biết Trư Đại Tràng có tìm thấy A Phi không ~”

‘Thời gian có thể tự do phân phối còn lại: 23 ngày 12 tiếng (564 tiếng).’

“Cũng không biết đến bao giờ mới có thể tích cóp đủ kỳ nghỉ dài một năm đây ~”

Chu Cửu Âm đã xuyên tới thế giới này hai mươi sáu năm, nhưng nơi xa nhất hắn đã từng đi tới chính là ngoài trấn Thanh Bình hai mươi, ba mươi dặm.

Hắn cũng muốn đi ra ngoài chơi chứ.

Nhưng hiện thực không cho phép.

“Hệ thống, lấy hai canh giờ thời gian tự do.”

‘Thời gian lấy trong lần này: Hai canh giờ.

Đếm ngược: 04:00:00.

Xin ký chủ xác nhận.’



“Xác nhận.”

‘Đếm ngược: 03:59:59.

03:59:58.

…’

Chu Cửu Âm rút Hắc Tử mâu lên rồi ra khỏi hang động.

Rất nhanh sau đó, hắn đã đi tới bên dòng suối dưới chân núi.

Cách đó không xa có mấy chục con chim sẻ đang uống nước.

Chu Cửu Âm giơ Hắc Tử mâu lên nhắm chuẩn.

Vèo.

Một tia sáng u tối xẹt qua trong đất trời.

Tiếng xé gió vang lên, chiến mâu cổ lung lau sắp gãy phụt một tiếng đâm trúng một con chim sẻ.

Chờ tới khi hắn bước tới gần rút Hắc Tử mâu lên, con chim sẻ bị chiến thương đóng đinh đã trở thành một miếng thịt khô héo từ lâu, ngay cả lông chim cũng đã không còn ánh sáng.

Chu Cửu Âm chậm rãi nhắm đồng tử dựng đứng đỏ đậm lại, trong đầu miêu tả lại một con chim sẻ nào đó trong đàn chim sẻ vừa hoảng sợ bay đi.

Rất nhanh sau đó, Chu Cửu Âm đã mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu trong rừng núi cách nơi đây hơn trăm trượng.

Cơ bắp căng chặt, cánh tay phát lực.

“Bùm!”

Trong tiếng rít quỷ khóc sói gào, toàn thân Hắc Tử mâu toả ra tia máu mơ hồ lập tức biến mất.

Một nén nhang sau.

Trong núi sâu rừng già.

Chu Cửu Âm rút Hắc Tử mâu đang cắm sâu vào thân cây lâu đời ra.

Không biết tia máu bạo ngược đã biến mất từ bao giờ.

Trên thân thương là thi thể của một con chim sẻ.

“Uy lực rất khủng bố, tiếc là có đi mà không có về.”

“Một khi ném quá xa sẽ có thể bị người khác nhặt đi.”



Một canh giờ sau.

Sau khi thí nghiệm nhiều lần, cuối cùng Chu Cửu Âm đã hoàn toàn hiểu biết Hắc Tử mâu.

Đầu tiên, đặc tính dùng một mạng đổi một mạng này rất trói buộc.

Ví dụ như một mạng của chim sẻ chỉ có thể đổi được một mạng của chim sẻ, hỉ thước, hoàng tước, chim sơn ca và những thể sinh mệnh có hình thể tương tự.

Một mạng của chim sẻ không thể đổi được một mạng của sói, lợn rừng, hổ và những thể sinh mệnh có hình thể khổng lồ.