Chương 3: Vân Lạc Chân Nhân

Chíp… chíp… chíp

“Ưm”

Nhan Nguyệt mệt mỏi mở mắt. Tối qua vốn dĩ nàng toàn mơ thấy những hình ảnh đáng sợ nên chẳng có cách nào yên giấc nổi.

Nàng thấy bản thân được một nữ nhân đứng tuổi ẵm trên tay chạy nhanh như đang trốn ai đó, xung quanh toàn là tiếng hét thảm kêu cứu. Người ấy đưa nàng trốn xuống một cái hầm tối tăm chật hẹp, bên trên le lói một ít ánh sáng rồi dặn rằng cho dù thấy gì, nghe gì cũng không được phát ra tiếng động.

Cửa hầm vừa đóng lại không lâu bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập đến sau đó là tiếng hét thảm của người thiếu phụ ấy. Nhan Nguyệt lúc này cơ thể không khống chế được mà run lên bần bật. Bỗng từ phía trên nhiễu xuống một thứ chất lỏng ấm nóng, nàng run rẩy đưa tay chạm vào. Sau khi nhìn rõ được thứ chất lỏng đó là gì liền nhanh chóng bịt chặt miệng để không phải phát ra tiếng hét.

Máu… thật nhiều máu, máu chảy xuống không ngừng. Phụ thân, mẫu thân, Nguyệt nhi sợ! Nhũ mẫu ơi, người mau quay lại đi!

Nhớ đến đây, Nhan Nguyệt cười khổ. Đó chắc là ký ức của thân thể này ở cái ngày gia tộc bị gϊếŧ hại rồi. Thật khổ cho thân xác này, cả nhà bị gϊếŧ hại đến bản thân sau khi trốn thoát cũng không tránh được cảnh vong mạng. Thôi đành tất cả là ý trời, tỷ đây hứa tuyệt đối sẽ tìm lại công đạo cho muội. Mong rằng muội mau chóng siêu sinh ở một kiếp khác hạnh phúc hơn.

“Này… này, bần thần xong chưa, cô mà còn không đi thì không kịp thời hạn 5 ngày của nhiệm vụ đâu đó nha.” – Giọng nói non nót của A Cửu vang lên.

Đúng rồi ha, nhiệm vụ! Nàng không muốn bị sét đánh đâu, thân thể này đã tàn lắm rồi. Nhưng mà làm sao biết hướng nào mà đi đây.

Nhan Nguyệt nhìn ra phía ngoài chỉ toàn là rừng cây hoang vu không có đến một con đường mà đau đầu.

“A Cửu, giờ tôi nên bắt đầu đi từ hướng nào đây.”

“Cô nhìn vào bảng nhiệm vụ ấy, ở phía dưới góc bên phải có nút nhận nhiệm vụ. Bấm vào đó sẽ xuất hiện các dấu mũi tên chỉ dẫn nên đi đâu. Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên mà còn ở trong rừng nên cô được một lần trợ giúp chỉ đường. Đương nhiên mấy cái như bảng nhiệm vụ, mũi tên chỉ đường chỉ duy nhất tôi và cô nhìn thấy vì vậy không cần lo bị chú ý.”

Dưới sự chỉ dẫn tận tình của A Cửu, Nhan Nguyệt lết từng bước đầu rời khỏi hang động. Đương nhiên rồi, chân phải đang gãy thì đi nhanh thế nào được.

Ba ngày sau

Nhan Nguyệt khó nhọc lết từng bước đi đến bên bờ suối, cơn đau từ các vết thương ở toàn thân, từ cái chân phải đang gãy cứ âm ỉ dai dẵng. May trước đó nàng cũng kiếm được mấy thanh củi cứng cáp để cố định cái chân này nếu không chắc cũng không cầm cự được đến bây giờ.

Mấy ngày nay, Nhan Nguyệt lết từng bước chậm chạp đi theo hướng mũi tên. Không biết có phải do sự ưu ái dành cho tân thủ hay không mà suốt mấy ngày này nàng đi trong rừng núi rậm rạp này nàng lại không gặp phải mấy con thú rừng hung dữ hay mấy côn trùng chuyên hút máu đáng sợ như trong tivi trước đây thấy.

Nàng đi liên tục, đói thì tìm trái dại ăn, khát thì đến suối uống, mệt thì tìm gốc cây to chui vào nằm nghỉ. Nếu không phải có cái chân luôn đau nhức nhắc nhở thì bản thân còn ngỡ đang đi du lịch khám phá rừng rậm.

Đến bờ suối, Nhan Nguyệt vội vàng vục mặt xuống nước cho tỉnh táo đồng thời uống vài ngụm nước giải khát. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm, dấu vết mũi tên đến đây thì không xuất hiện nữa. Nhưng nhìn quanh đây làm gì có ai?

“A Cửu, đến đây không thấy mũi tên hiện ra nữa, tôi cần đi như thế nào đây?” – Nhan Nguyệt thắc mắc hỏi.

“Khỏi cần đi đâu hết, ở phía kia có một gốc cây to cô vào đó nghỉ ngơi đi, vài canh giờ nữa tự khắc đến.” – A Cửu bình thản nói.

Nhan Nguyệt đi đến gốc cây mà A Cửu chỉ. Chưa kịp vào đến bên trong thì tự nhiên nàng ngửi thấy một hương thơm nhẹ sau đó liền cảm thấy vô cùng chóng mặt. Không thể chống cự thêm, Nhan Nguyệt ngất đi lúc nào không hay.

“Này, dậy… dậy”

Mặt bị ai đó vỗ vỗ, Nhan Nguyệt mơ màng tỉnh dậy. Nàng mơ hồ thấy trước mặt mình xuất hiện một nữ tử tiên tư ngọc sắc(1).

Nàng ấy một thân trang phục xanh ngọc thanh nhã, tóc đen dài được quấn lên gọn gàng được cố định bằng trâm ngọc được điêu khắc tinh xảo. Nước da trắng hồng không tỳ vết, gương mặt xinh đẹp không điểm tô kết hợp cùng đôi mặt linh động nên khiến người khác ngược lại có cảm giác muốn dễ gần chứ không xa cách.

“Ha, tỉnh hẳn chưa? Tiểu cô nương, muội nói cho tỷ tỷ biết sao muội lại ở trong rừng núi nguy hiểm này vậy. Có biết nếu ta không đi ngang qua đây tình cờ bắt gặp thì cái mạng nhỏ này của muội không sớm thì muộn cũng tiêu không.”

Nhan Nguyệt nhẹ lắc đầu đáp: “Muội cũng không biết tại sao lại bị ngất đi nữa. Vừa bước vào đã ngửi thấy có hương thơm nhẹ sau đó thì không còn biết gì hết.”

“Đó là hương thơm của hoa nữ lang(2). Muội nhìn xem, có phải ở đây mọc rất nhiều hoa mọc thành chùm có màu tím và trắng không?”

Nữ tử chỉ vào mấy chùm hoa mọc len lỏi ở mấy bụi cỏ gần gốc cây. Nhan Nguyệt nhìn theo hướng nàng ấy chỉ thì quả thật nhìn thấy được rất nhiều chùm hoa ở khắp nơi.

“Loại này vừa tốt cũng vừa hại. Tốt ở chỗ nó có thể được điều chế thành các loại mê dược(3), còn hại thì nếu không có uống giải dược trước thì chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng đủ khiến người khác ngất đi. Một khi ngất giữa rừng hoa này thì mãi mãi đừng mong tỉnh lại, lúc đó không chết vì thú dữ tấn công thì cũng chết đói.”

Nàng ấy kiên nhẫn giải thích sau đó quay lại nhìn Nhan Nguyệt.

“May mà ta có mang theo giải dược của loại hoa này nếu không chỉ còn cách nín thở rồi mang muội đi xa khỏi chỗ này sau đó đợi vài canh giờ mới tỉnh lại được. Muội vẫn chưa nói ta biết tại sao lại một mình lang thang ở rừng núi hoang vu này, đã vậy còn mang thương tích đầy mình như thế?”

“Muội… muội..., thật ra…”

Nhan Nguyệt lưỡng lự, nàng thật không biết có nên nói hết về chuyện của thân thể này với người trước mặt hay không?

Lỡ như đây không phải Vân Lạc chân nhân người mà nàng đang muốn tìm, mà là một trong những kẻ đã sát hại gia tộc tìm đến để gϊếŧ luôn người sống sót duy nhất là nàng thì sao? Còn nếu thật sự là vị chân nhân ấy vậy khi nàng nói ra sẽ nhận được sự thương cảm hay đơn giản người đó sẽ vứt bỏ nàng vì không muốn vướng vào rắc rối. A Cửu, ta nên làm thế nào đây? Này…

Bên đây, Nhan Nguyệt trầm lặng bao nhiêu thì nữ tử bên này vẫn mỉm cười kiên nhẫn chờ nàng bấy nhiêu.

Ây da, dáng vẻ bé con này mặc dù hơi bẩn xíu nhưng nhìn tới nhìn lui cũng cưng quá đi. Thật muốn ôm vào xoa xoa vài cái. Không, không, nếu để mấy tên kia biết ta bị nhi khống(5) thì chắc chắn sẽ bị chê cười. Mặc dù chắc mấy tên kia cũng không có lá gan chê cười trước mặt nhưng sau lưng thì ai biết được. Phải kiềm chế, phải kiềm chế, phải kiềm chế.

À, đúng rồi, vừa lúc ta có thể nhận đứa trẻ này làm đồ đệ. Với cái tông môn dương thịnh âm suy này thì việc nhận nữ đệ tử bên ngoài không qua sát hạch ai dám làm gì ta. Ai dám ý kiến ta độc chết hắn. He, chỉ cần dụ được bé con này làm đệ tử thì mình có thể thoải mái nựng hàng ngày rồi. Ta thật là thông minh quá đi.

Nhan Nguyệt nhìn dáng vẻ cười ngây ngốc của nàng ấy mà không khỏi rơi xuống vài cái hắc tuyến(6).

“E hèm, tỷ tỷ!” – Gọi mãi mà không thấy A Cửu phản ứng, nàng đằng đánh liều nói. – “Muội thật sự cũng không nhớ rõ tại sao bản thân lại ở nơi này. Khi muội vừa tỉnh dậy thì thấy đã ở trong một cái hang của khu rừng này rồi.”

Vừa nói, Nhan Nguyệt còn bồi thêm ánh mắt long lanh hướng đến người trước mặt.

Ặc, mặc dù với tuổi tác từ kiếp trước thì bản thân cũng đã hai mấy gần ba mươi mà giờ còn đi giả trang hài tử có hơi cạn lời. Nhưng kệ vậy dù gì ở đây cũng có ai biết đâu, để mọi chuyện trót lọt đành bất chấp vậy.

“Oa, dễ thương quá đi”

Bản thân được vòng tay ấm áp ôm lấy khiến Nhan Nguyệt nhẹ giật mình, theo bản năng muốn cựa quậy vùng ra nhưng may là khống chế lại được.

“Đứa trẻ đáng thương, muội yên tâm! Từ giờ trở đi có tỷ tỷ bảo vệ, kẻ nào dám ức hϊếp muội ta độc chết hắn.”

Nhóc ngốc nghếch, muội tưởng với cái trình gà non đó mà cũng mong lừa được ta à. Nếu muội muốn giấu thì ta không ép. Chỉ cần ta còn thì đừng hòng ai đả thương đến muội. Huống hồ trên người muội còn giữ cây trâm của người đó. Vốn ta xuống núi cũng vì muốn cứu người đó nhưng đáng tiếc lại đến không kịp. Nếu vậy thì ta chỉ có thể bảo hộ giọt máu duy nhất của người đó vậy.

Khi nãy lúc Nhan Nguyệt cử động nàng ấy đã tình cờ thấy được cây trâm ngọc được khắc thành hình dáng hoa linh lan ở vạt áo trước ngực nàng.

“Ta tên Vân Lạc, từ giờ muội sẽ là đệ tử của ta.”

Nhan Nguyệt giật mình, người này vậy mà lại là Vân Lạc chân nhân mà ta đang tìm.

(1) Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc

(2) Hoa nữ lang: được mệnh danh là “cây thuốc vàng” cho những người mắc chứng mất ngủ. Thường mọc ở trên các dãy núi cao trên 1.000m ở các tỉnh miền núi phía Bắc nước ta như Sapa, Yên Bái, Lai Châu. Chỉ cần ngửi mùi hương của loại cây này thì có thể thϊếp đi nhanh chóng và có giấc ngủ ngon hơn, ngoài ra rễ cây còn thể dùng để pha trà uống. (Có thể lên gg tra để có thể chi tiết tác dụng thú vị của loại cây này nha. Còn trong truyện đang được thổi phồng thêm nên đừng tin quá.)

(3) Mê dược: thuốc mê

(4) Giải dược: thuốc giải

(5) Nhi khống: cuồng con nít

(6) Hắc tuyến: kiểu như này nè (-_-!!!)