Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

Thân thể hắn đứng thẳng chăm chú nhìn cô.

“Ta có chỗ nào không đúng, hi vọng ngươi có thể chỉ bảo nhiều hơn. Nhưng nếu ngươi chỉ một mực chỉ trích, ta nghĩ ta sẽ không thể biết rõ ngươi rốt cuộc muốn ta cải thiện hay thay đổi.” Cô không có chút sợ hãi, nhìn thằng hắn.

“Mong ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào?” An Tâm Khiết cảm thấy sự nhẫn nại của cô đã tới cực điểm, nếu như cô và hắn không nói rõ, khả năng sẽ chẳng bao giờ bọn họ quay xong quảng cáo!

“Ta hi vọng ngươi sẽ làm như thế nào sao?” Vẻ mặt Trang Minh Tuấn lộ ra đầy sự hứng thú. “Ta nghĩ rằng ngươi là một người mẫu chuyên nghiệp, hẳn là phải biết lên làm thế nào.”

“Tại ngươi chế nhạo ta thiếu chuyên nghiệp trước, ta muốn làm cho rõ ràng, ngươi muốn quảng cáo này thể hiên ra cái gì, muốn ta thể hiện vẻ mặt cùng phong thái như thế nào mới phù hợp với yêu cầu của quảng cáo.” Cô cố gắng xem nhẹ hắn, ánh mắt khinh thường, một mặt gắng sức làm mình tỉnh táo.

Nhưng chuyện này thật khó, bởi vì hắn là Trang Minh Tuấn, chỉ cần thấy hắn, cô sẽ nhớ tới những vết thương, những đau khổ mà cô vĩnh viễn muốn quên đi.

Trang Minh Tuấn yên lặng nhìn chằm chằm cô trong vài giây, dường như cảm thấy trrong lời nói của cô có ẩn ý. “Ngươi nghĩ ta đang cố ý gây khó dễ cho ngươi?

“Ta lại không nghĩ như vậy.”

“Nhưng ánh mắt của ngươi lại nói cho ta biết, ngươi thật sự cho rằng ta vốn không thể nói lý, lại hay xoi mói mà không cần bất cứ lí do gì.” Hắn bình tĩnh thu hồi sự tức giận. “Hơn nữa ta cảm thấy, không phải ta nghĩ ngươi thiếu chuyên nghiệp mà là chính ngươi nghĩ rằng ta thiếu chuyện nghiệp.”

Hắn đột nhiên kéo một chiếc ghế tựa, mạnh mẽ đem An Tâm Khiết ấn ngồi trên ghế. Khi hắn cúi người xuống gương mặt hắn gần như kề sát trên mặt cô: “An tiểu thư, nếu như ngươi có thời gian rảnh rỗi nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của ta hoặc những ý tưởng của ta, không bằng chăm chú xem biểu hiện của mình một chút. Chờ ngươi xem xong, nếu như vẫn cảm thấy ta là gây khó dễ cho ngươi hay ta không có đủ tư cách, ta rất hoan nghênh ngươi đem điều đó trực tiếp nói cho nhà máy hiệu buôn biết.”

Hắn tự tin, ngạo mạn, thậm chí trong lời nói còn tràn ngập uy hϊếp, khiến toàn thân cô khó chịu, đặc biệt là khi hắn tới gần cô.

Cái cổ An Tâm Khiết cứng ngắc, cô ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt của tất cả nhân viên đều lộ rõ sự căng thằng mệt mỏi.

Cô hiểu rằng, nếu như cô không đạt được yêu cầu của Trang Minh Tuấn thì sẽ liên lụy đến tất cả mọi người ở đây, sẽ không có cách nào kết thúc công việc để về nhà.

“Được.” Kìm nén lại trong lòng, An Tâm Khiết thu hồi tầm nhìn, nhìn màn hình trước mặt.

Trang Minh Tuấn bắt đầu bật lại những cảnh quay từ chiều tới giờ, đồng thời bình tĩnh giải thích cho cô.

“Ngay từ đầu, ta không muốn dựng cảnh phức tạp như vậy, thế này sẽ làm tăng chiều sâu của hình ảnh hơn, ta quyết định như thế vì muốn làm nổi bật lên sự nhớ nhung đối với người yêu, một mình trong căn phòng trống vắng, nhưng khi dùng điện thoại liên lạc với người yêu thi lại rất hạnh phúc, sẽ hình thành lên sự tương phản mãnh liệt.”

Màn hình bắt đầu phát ra những hình ảnh cứ động của cô trong phòng.

“Thế nhưng khiến cho ta thay đổi chủ ý chính là biểu hiện và vẻ mặt của ngươi.” Trang Minh Tuấn miêu tả lại hình ảnh của nàng. “Ngươi nhìn ánh mắt trống rỗng của ngươi, đây không phải là cô đơn mà là mờ mịt, thậm chí còn có chút căng thẳng và thấp thỏm bất an.”

Lời hắn nói khiến cô có chút giật mình.

Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô xem hình ảnh của chính mình, một màu đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt.

Cô thật không ngờ, cô lại căng thẳng và thấp thỏm bất an đến không điều chỉnh được, lại vì khinh địch mà biểu lộ ra, cô tưởng rằng chính mình đã che dấu rất tốt…

“Bởi vì ngươi không biểu hiện được cái ta cần, nên ta chỉ có thể dựng thêm cảnh, làm cho ngươi có thể biểu hiện sinh động hơn. Ngươi không phải là diễn viên, chỉ dựa vào thân thể và ánh mắt để chụp quảng cáo, với ngươi mà nói có lẽ sẽ rất khó khăn.” Hắn tiếp tục cho cô xem các cảnh quay, giọng nói trầm thấp rất có sức thuyết phục.

Hai tay An Tâm Khiết nắm chặt vào nhau, sự gần gũi và lời nói của Trang Minh Tuấn cho cô một áp lực quá lớn khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng.

“Dựng thêm cảnh trong phòng là muốn ngươi phiền muộn vì công việc, mong ngóng cùng bạn trai tâm sự. So với cô đơn, thì phiền muộn vì công việc có thể thông qua cái khác mà thể hiện, không cần chỉ dựa vào biểu hiện của ngươi. Ví dụ như phải hoàn thành một đống hồ sơ cao như núi mà đã sắp tới nửa đêm, còn có không có tin nhắn của bạn trai gửi tới…’ Trang Minh Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô. “Ở đây… Coi như ngươi đã biểu hiện được sự lo lắng bất an, tình thần mệt mỏi rã rời.”

Khó khăn lắm mới nghe được một câu có thể xem như là khen ngợi của Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết không kìm lòng được nín thở nhưng điều đó càng khiến cô thêm thiếu tự tin, mất tinh thần.

Hắn nói không sai một điểm nào cả, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và lo lắng bất an. Nhưng cảm xúc này không phải là biểu hiện trong quảng cáo mà là cảm xúc chân thật của cô.

“Thì ra vấn đề ở chỗ này.” Hắn dùng ngón tay kiên định gõ trên màn hình. “Khi ngươi nói chuyện với bạn trai thì trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đúng là nụ cười của một người mẫu nhưng ta lại không cần cái đó.”

Toàn thân An Tâm Khiết cứng ngắc nhìn hình ảnh của nàng, nụ cười của cô rất ôn nhu, rất đẹp, thế nhưng…

“Ngươi căn bản không có biểu hiện ra bất kì sự vui sướиɠ hoặc thỏa mãn nào lại càng không có tình cảm của cô gái đang yêu, khi nhìn thấy khuôn mặt của người yêu ở xa thì chính mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc ngọt ngào, nhưng nụ cười hạnh phúc này không xuất phát từ nội tâm của ngươi.” Trang Minh Tuấn bình tĩnh đứng ở đằng sau nàng.

Hắn đang đợi lời giải thích của cô.

Cảm giác được áp lực ở phía sau, An Tâm Khiết nhìn hình ảnh hoàn mỹ của mình trên màn hình nhưng nụ cười lại không có chút tình cảm, cô chán nản cúi đầu.

“Đạo diễn, có thể cho ta thử lại một lần nữa được không?” Đứng lên, cô mang theo tâm trạng thoải mái, nhìn đôi mắt thâm thúy chủa hắn.

“Ngươi hiểu ý ta sao?”

“Đã hiểu.” Cô nắm chặt hai bàn tay. “Mong ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt.”

Trang Minh Tuấn suy nghĩ một chút. “Ngươi nghỉ ngơi một chút… Ta chờ mong biểu hiện của ngươi.” Nói xong, hắn định xoay người chuẩn bị rời đi.

“Xin chờ một chút.” Sau nhiều lần do dự, An Tâm Khiết quyết định xin lỗi hắn.

“Xin lỗi, vưa rồi ta đã hiểu lầm ý nghĩ của ngươi… Không chỉ không hiểu những lời nói của ngươi còn tự cho là mình đúng nên đã nói những lời không nên nói.” Nghĩ đến sự tức giận của mình, khuôn mặt cô không nén nổi đỏ dần.

Cho dù đối phương là Trang Minh Tuấn luôn khiến lòng cô xáo trộn, nhưng cô cũng không thể vì thế mà làm phức tạp công việc, cô không những không nhập vai còn lớn tiếng với hắn.

Nghĩ đến những biểu hiện không tốt của mình, cô xấu hổ vô cùng.

“Ngươi đã hiểu mình chưa diễn tốt là được, những lời nói dư thừa đều không cần nói.” Ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, liếc qua khuôn mặt tràn đầy áy náy của cô, tiếng nói dừng một chút. “Nhưng là… Ta và ngươi có thể nói rõ ràng, trong chuyện này, ta cũng có chút không đúng.”

Hắn nói khiến hai mắt An Tâm Khiết trợn tròn.

Cô không thể tin được, một người cao ngạo và khó tính như hắn lại thừa nhận mình không đúng!

Chuyện này thực sự là… Hoàn toàn không có ngờ tới.

Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, An Tâm Khiết cảm thấy trong sự bất an và lo lắng đang bao trùm lên trái tim cô xuất hiện một tia yên bình.

“Bây giờ, ngươi có phải rất muốn gặp người hay không?” Trang Minh Tuấn nhịn xuống kích động gầm gừ, hắn lựa chon kiên nhẫn cùng An Tâm Khiết nói rõ ràng mọi chuyện. ( Ta chịu cái chỗ nè….)

Thêm Bình Luận