Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

Không xong, cô không cẩn thận đã biến chính mình thành kẻ nghe trộm.

La Sương Ti là một người mẫu của một Công ty, các cô thi thoảng gặp nhau công việc, cũng không ngờ cô là bạn gái hiện thời của Trang Minh Tuấn.

Suy nghĩ của An Tâm Khiết đột nhiên dừng lại, kí ức về một buổi tối và một buổi sáng của năm năm trước xẹt qua…

Thì ra, hắn và Ái Linh đã chia tay…

Trong khi cô không biết có lên rời khỏi chỗ này hay không, Trang Minh Tuấn và La Sương Ti vẫn đang tranh luận rất gay gắt.

“…Cô quan hệ với tôi, chẳng lẽ vì muốn dựa vào tôi tìm công việc tốt sao?” Trang Minh Tuấn nheo hai mắt lại.

“Em đương nhiên vì yêu anh nên mới muốn làm cùng chỗ với anh! Nhưng nếu như anh vẫn không thèm để ý đến yêu cầu của em, khiến em buồn, vậy thì em cũng không biết có thể tiếp tục yêu anh nữa không…” La Sương Ti khóc rất bi thương.

“Tôi cho rằng với quan hệ của chúng ta, tôi không thể giúp cô trở thành diễn viên, hoặc là có thể đề cử cô với nhà máy hiệu buôn để học cân nhắc?” Thân thể Trang Minh Tuấn thẳng đứng, sắc mặt cứng ngắc. “Nếu như có cơ hội, ta sẽ cân nhắc cô, nhưng tuyệt đối sẽ không vì cô là bạn gái tôi mà tuyển chọn ngươi.”

“Anh căn bản là không thương tôi! Trang Minh Tuấn, nếu anh cứ như thế này, tôi cho anh hay: chúng ta chia tay! Tôi sẽ không vì một người đàn ông không quan tâm tới tôi mà lãng phí thời gian và tình cảm!”

“Tùy cô.” Câu trả lời của Trang Minh Tuấn vô cùng thẳng thắn gọn gàng.

La Sương Ti khổ sở trừng mắt nhìn hắn nhưng chỉ đổi lại đưuọc ánh mắt vô tình của hắn.

Cô không cam lòng ngẩng đầu lên. “Trang Minh Tuấn, đừng tưởng rằng anh là thiên tài đạo diễn thì tôi phải chiều theo ý anh, anh hôm nay chia tay với tôi, sau này nhất định sẽ hối hận!”

Nói xong, cô mang theo vẻ mặt cao ngạo, tuyệt tình đạp giày cao gót, xoay người bước nhanh về phía trước.

Trang Minh Tuấn cũng không mở miệng giữ cô lại, hắn nhìn theo bạn gái biến mất trong tầm mắt, gương mặt hắn lộ rõ kiên nghị và cứng rắn.

Hắn không lập tức rời đi mà ngồi ở một bên ghế dài trầm mặc cúi đầu.

Tuy hắn thoạt nhìn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng khi An Tâm Khiết nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên cùng với hai bàn tay nắm chặt, cô cảm thụ được sự phẫn nộ và cô đơn của hắn.

Cô nhẹ nhàng đậy nắp hộp cơm lại, cô hiểu rõ lúc này hắn cần ở một mình, tuyệt không muốn có người thứ ba ở đây.

An Tâm Khiết lặng yên đứng dậy, cúi đầu, cố gắng bước thật nhanh, ai dè một cành cây to đùng rậm rạp vừa đυ.ng phải trán của nàng.

An Tâm Khiết càng hoảng hốt, cô đẩy cành cây ra, đương nhiên là phát ra tiếng động.

Trang Minh Tuấn lặp tức nhìn về phía cô, lông mày hướng lên kinh ngạc.

Phảng phất cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn của hắn, An Tâm Khiết xấu hổ, cô giả bộ tươi cười quay đầu.

“Đạo diễn, anh… Ăn trưa chưa?” Lời vừa ả khỏi miệng, cô lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, những lời này, thật sự là quá vớ vẩn.

“Ta chưa ăn.” Trang Minh Tuấn khôi phục thái độ trấn tĩnh ngay tức khắc. “Xem ra cô cũng chưa ăn.”

“Đúng vậy.” An Tâm Khiết kinh ngạc nhìn hắn nhứng hắn rất bình tĩnh nhìn lại cô.

An Tâm Khiết nhắm hai mắt, hít sâu, lớn mật đi về phía hắn. “Xin lỗi, Không phải tôi cố ý nghe trộm hai người nói chuyện. Ta đến chỗ này đinh ăn cơm, cho nên…” Cô xấu hổ đứng trước mặt hắn.

Trang Minh Tuấn vẫn không có đáp lại cô.

“Tôi… Anh đói bụng không? Có muốn ăn cơm hộp với tôi?” Dưới tình thế cấp bách, cô đành đưa ra hộp cơm.

Hắn sửng sốt một chút, đón lấy nụ cười của cô, hắn chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh. “Tôi không đói bụng, cô cứ ngồi xuống đây ăn đi.”

Ngưng mắt nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, An Tâm Khiết nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lòng An Tâm Khiết thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh hắn. “Anh thật sự không đói bụng sao? Hộp cơm này, tôi chưa có ăn qua, rất sạch.”

Trang MInh Tuấn lắc đầu. “Tôi không thích ăn cơm hộp nên muốn tìm cô, nhờ cô mua cơn trưa cho tôi.”

“A…” Với trình độ bắt bẻ của hắn, cô cảm thấy không ngoài dự tính.

Cô không biết nói gì nên cúi đầu chăm chú ăn.

Suốt một buổi sáng làm việc vất vả, lúc này cô rất cần bổ sung thêm khí lực.

“Cô không giống với các người mẫu khác, buổi chiều còn phải làm việc, cô lại có thể…” Nhìn cô ăn gần hết hộp cơm, Trang Minh Tuấn lộ vẻ ngạc nhiên.

“Làm sao vậy?” Người này sao lại bắt đầu nói nàng thiếu chuyên nghiệp, không giống người mẫu? An Tâm Khiết bất giác trợn tròn con mắt, thần sắc khó chịu.

” Các người mẫu khi làm việc đều không phải cái gì cũng không dám ăn, ngày thường vì giữ gìn vóc dáng mà ăn uống rất diều độ hay sao?”

“Ai nói với anh như vậy?” An Tâm Khiết cảm thấy không đúng nheo lông mày lại. “Thật ra lượng thức ăn của các người mẫu đều rất lớn, bình thường chúng tôi ăn rất nhiều, đâu có ăn uống điều độ? Chỉ có khi nhận được công việc, cần thời gian giảm béo, mới ép buộc chính mình không được ăn. Nhưng việc đó thực sự rất thống khổ, tôi không thích!”

“Đúng không?” Trang Minh Tuấn nghi hoặc nhìn cô. “Bạn gái trước đây của tôi đều vì sự nghiệp của mình nên rất ít ăn…”

Hai chữ “Bạn gái” khiến sắc mặt An Tâm Khiết khẽ biến, nụ cười cứng ngắc tại khóe miệng.

Trang Minh Tuấn cũng hơi sửng sốt, nghĩ đến tình huống trước đó, hắn thẳng hai bả vai thoáng giễu cợt. “Cô nghĩ không sai, tôi đã từng có vài người bạn gái là người mẫu. Ở trước mặt tôi các cô ấy đều rất hạn chế, rất ít khi thấy họ ăn uống thoải mái.”

“Có lẽ vậy… Tôi với họ không giống nhau, có thể nhận thức của người mẫu nữ so với tôi không giống nhau, tôi cảm thấy không có gì xấu hổ cả.” Cô hạ mi mắt, thân thể khó chịu động đậy. “Đạo diễn, tôi ăn xong rồi, nên…”

Sao cô lại muốn ở lại đây? Nói chuyện với người ta căn bản là không cần thiết…

An Tâm Khiết vừa hối hận về hành vi tùy tiện của mình vừa chuẩn bị rời đi.

“Trên thực tế, tôi không cho rằng họ và cô khác nhau.” Trang Minh Tuấn thu hồi vẻ giễu cợt, ngữ khí thản nhiên.

Hắn chau mày suy nghĩ. “Có lẽ họ cố gắng sử xự như vậy để tôi nhìn… Cũng có thể nghề nghiệp của tôi khiến họ có chút kiêng dè, bọn họ ở trước mặt tôi đều không phải là chính mình, muốn làm bạn gái cũng là có ý đồ khác…”

“Tôi cảm thấy, đều không phải vì nghề nghiệp của anh, mà bởi vì họ quá quan tâm để ý anh, dù sao con gái ở trước mặt người mình thích đều cư xử rụt rè, muốn bày ra vẻ hoàn mỹ nhất cho đối phương xem.” Trong lời nói của hắn có phần chán nản khiến cô muốn an ủi hắn.

” Vừa rồi cô đã nghe thấy tất cả mà cô còn nghĩ như vậy sao?” Trang Minh Tuấn ngồi thẳng, ánh mắt nhìn phía trước mỉa mai. “Những cảnh chia tay như vậy, tôi đã gặp quá nhiều lần. Điều này khiến tôi hoài nghi ruốt cục họ có yêu bản thân tôi không hay họ chỉ yêu địa vị của tôi.”

“Anh không nên nghĩ như vậy! Tôi nghĩ La tiểu thư chỉ là nhất thời tức giận. Anh chắc biết rõ, con gái thường nổi nóng, lại hay làm nũng cũng chỉ muốn biết bạn trai có thực sự qua tâm đến mình. Cho nên anh chỉ cần dỗ dành cô ấy, thêm cả hoa tươi và một món quá… Cô ấy nhất định sẽ đổi ý.” Thái độ An Tâm Khiết hết sức thành thật.

“Cô nói những lời này, là vì an ủi tôi?” Trang Minh Tuấn cười vui vẻ.

“Tôi nói thật đấy! Anh không nên như vậy mà bỏ cô ấy, anh nên tìm cô ấy để nói chuyện…”

“Không cần đâu.” Trang Minh Tuấn bình thản lắc đầu. “Đối với cô ấy và với tôi, yên tĩnh một chút sẽ tốt hơn. Hơn nữa tôi nghĩ rằng, đối với tôi, cô ấy đều không phải là nổi giận hay muốn làm nũng…”

Vẻ mặt hắn dần dần trầm xuống, An Tâm Khiết cũng im lặng.

Cô biết rõ, giờ phút này không nói gì là tốt nhất.

“Kỳ quái, vì sao tôi lại nói với cô những chuyện… này? Thấy bầu không khí quá yên tĩnh, đột nhiên Trang Minh Tuấn đưa hai tay ra sau đầu, cười thoải mái. “Có lẽ, so với rất nhiều người mẫu ____ kể cả là bạn gái trước đây của tôi, cô cho tôi cảm giác rất chân thật, làm tôi muốn nói chuyện với cô.”

Thêm Bình Luận