Chương 4

"Ông chủ, thêm ba miếng tiết vịt vị ngọt không cay, hai cuốn gỏi, một phần miến xào".

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên trong quầy hàng tấp nập.

Mạch Tây Hi đang vùi đầu khổ ăn thì điện thoại của Đào Tử tới.

Vừa nhận máy, bên kia liền truyền đến truy vấn khẩn cấp:"Thế nào? Hi Tử, có được không?"

Có được không?

Mạch Tây Hi cười khổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng ở MG sáng nay.

"Tôi đối với cô Mạch, rất hài lòng". Tần Thiếu Ngôn dứt lời, Mạch Tây Hi kinh ngạc mở to mắt.

Đây là thành công rồi? Là muốn thổ lộ sao? Cô còn chưa đem hết mị lực của mình biểu hiện ra ngoài a!

"Cho nên tôi có một việc muốn thẳng thắn nói với cô Mạch đây"

"Anh, anh nói đi". Mạch Tây Hi cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt.

"Thật ra...thật ra tôi là gay, lần này đi xem mắt là muốn tìm người giúp tôi lừa gạt gia đình"

“......"

Chết tiệt!

Cô đã làm gì ác ôn đối với thế giới này hả?!

Cô chỉ muốn kết hôn, sinh con và lập gia đình riêng, tại sao một điều ước giản đơn như vậy lại khó đến thế chứ?

"Thành cái rắm! Đào Tử, cậu nói xem cậu giới thiệu ai cho tôi, Tần Thiếu Ngôn là gay đó, cậu biết không?"

“……”

Bên kia Đào Tử không nói gì, nhưng nghe được tiếng rống của Mạch Tây Hi, mọi người đang ăn xiên ngược lại đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Đây! Mất mặt nữa rồi.

Mạch Tây Hi hận không thể vùi đầu vào bát ăn trước mặt, cô cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi rống lên với điện thoại:"Phố ăn vặt Phú Khang, cậu cút qua đây cho tôi!"

Chiếc xe trắng dừng trước phố ăn vặt, chiếu theo gia thế của Đào Tử, thật sự rất khiêm tốn.



Thẳng đến chỗ Mạch Tây Hi, Đào Tử đĩnh đạc kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa ngón tay, cười nịnh nọt.

"Đừng có cười, cười tôi càng muốn đánh cậu"

Miệng còn đang nhai huyết vịt, trừng mắt, giơ nắm đấm về phía Đào Tử.

Đào Tử nhanh chóng cầm cổ tay cô, lấy lòng nói:"Tôi không biết, thực sự không biết a. Tên khốn đó, chờ tôi về xử lý hắn cho cậu"

"Quên đi". Mạch Tây Hi thở dài, cầm khăn giấy lau miệng, trong nháy mắt không còn hứng thú ăn nữa.

"Ngày mai tôi còn phải đi làm, về nhà thôi"

"Tôi đưa cậu về a"

Mạch Tây Hi hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Đào Tử:"Chứ gì nữa, nếu không tôi gọi cậu tới đây làm gì?"

Căn hộ Mạch Tây Hi thuê cách công ty hơi xa, ngoại trừ ngồi tàu điện ngầm còn cần đổi ba lần xe buýt vì thế cô ra khỏi nhà sớm hai tiếng, đến công ty trước chín giờ.

Đúng lúc theo lệ đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhậm chức, lại nhận được một tiếng sét đánh giữa trời quang.

"Cái gì? Anh có ý gì?"

Khóe miệng co giật, Mạch Tây Hi nắm chặt thông tin cá nhân trong tay, bởi vì dùng sức quá mạnh, trang giấy ở lòng bàn tay vặn vẹo.

Nhân viên nam phụ trách ngẩng đầu, trào phúng nhìn cô, anh ta gõ nhẹ chiếc bút gel màu đen trong tay lên bàn, khinh thường nói: "Cô không hiểu à? Tôi chưa nhận được thông báo tuyển dụng của cô, vậy nên cô không được nhận"

"Làm sao có thể?" Hai tay chống lên bàn, Mạch Tây Hi trừng mắt nhìn anh ta:"Rõ ràng tôi đã nhận được cuộc gọi"

Vừa nói, cô vừa vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, vì nóng lòng nên cũng lấy ra những thứ khác.

Nhân viên nam nhìn son môi, phấn nền, giấy vệ sinh, thậm chí còn có băng vệ sinh tán loạn trên bàn, hai mắt anh ta muốn trắng trợn lật trời.

Rốt cục lấy di động ra, Mạch Tây Hi tìm được số đã cho mình:"Anh xem, đây không phải là số điện thoại của công ty sao?"

Ai ngờ nhân viên nam cũng không nhìn, lạnh lùng nói: "Tôi không rảnh quản mấy thứ này của cô, cô không phục thì đi tìm quản lý tranh cãi"

……

"Chị Đào Tử, chị tới tìm em sao?"

"Chị Đào Tử, sao lại gấp như vậy?"



Xông vào quán bar, Đào Tử nhíu mày đuổi "oanh oanh yến yến" vây quanh đi thẳng đến quầy.

Mạch Tây Hi đã uống say mèm, nếu không phải bartender nhận ra cô là bạn mình thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Mới giữa trưa, cậu đã uống thành cái dạng chết này?". Đào Tử nắm lấy lỗ tai Mạch Tây Hi, thanh âm rung trời.

Mạch Tây Hi ợ một cái, mở hai mắt mờ mịt, vừa thấy Đào Tử, lập tức cười to ôm lấy cổ.

"Đào Tử, Đào Tử cậu tới rồi, uống rượu với tôi đi"

"Uống cái rắm! Hôm nay không phải ngày đầu tiên đi làm sao?"

Vừa nhắc tới đi làm, Mạch Tây Hi bĩu môi, một giây sau, gào khóc.

Đào Tử nhíu mày, nhìn Mạch Tây Hi nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

Nửa ngày, rốt cục hiểu rõ ý nghĩ.

"Nói cách khác, công ty kia đã nhường vị trí cậu cho một cô gái 20 tuổi vì tuổi tác của cậu sao?”

Mạch Tây Hi gật đầu như giã tỏi.

"Sao tôi lại khổ vậy chứ? Không muốn sống, tôi

không muốn sống nữa". Ghé vào quầy bar, Mạch Tây Hi tư thế muốn đem trời khóc sập.

Đào Tử vừa đau lòng vừa tức giận cô không có tiền đồ. Rốt cục chịu không nổi liền che miệng Mạch Tây Hi, thét lên:"Đừng gào nữa, cũng chỉ là thất nghiệp thôi mà, tôi có cách!"

-----

"Cái này, cái này, như vậy được sao?". Mạch Tây Hi nhìn thông tin cá nhân và chứng minh thư

bày trên bàn, cằm cô suýt muốn rớt xuống.

Đào Tử thản nhiên ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, đắc ý hất cằm, "Đầu năm nay, có tiền cái gì mà không làm được? Dù sao bằng cấp chuyên ngành cũng không thay đổi, chỉ hơi động tay động chân chút thôi"

"Thân phận đã thay đổi, còn kêu động tay động chân một chút?"

Mạch Tây Hi cầm lấy chứng minh thư nhìn ba chữ "Mạch Tây Dư" trên đó, mày nhỏ nhíu chặt.

Cô 18 tuổi sao? Hay là trộm danh tính của em gái?