Chương 109

- Đừng quên, tôi chưa ký vào cam kết vợ chồng với anh đấy nhá!

Tôi thở hắt ra một hơi bực bội đe dọa, anh phì cười lắc đầu nói:

- Được rồi, cô thông minh.

Nghe sao mà xéo xắt dễ sợ. Tôi mặc kệ, bĩu môi vênh mặt nói:

- Nhớ là anh khen tôi thông minh đấy nhé, người thông minh thì nói gì cũng đúng nghe chưa?

Anh nhún vai cười tỏ ý đồng tình, không thèm tranh cãi với tôi, cụng ly rượu vang vào cốc nước mát của tôi. Tôi lắc lư cái đầu nhỏ hài lòng, cầm cốc nước chủ động cạn lại anh như một sự đồng thuận. Do đang uống thuốc nên tôi không dám dùng bia rượu, không phải kiêng khem gì đã là hạnh phúc, khi nãy chẳng cần tôi nói anh cũng tự động rót nước cho tôi. Ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng uống rượu mà tôi bỗng chao đảo, cơn gió mát từ đâu thổi đến làm trái tim tôi lại thêm một lần khẽ rung lên.

Đường về, không gian trong xe vẫn là sự im lặng, khoảng cách giữa tôi và anh dường như vẫn chẳng có gì khác nhưng trong trái tim tôi, mỗi lúc tôi càng thêm chìm đắm vào người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh. Tôi như vậy... có phải quá liều lĩnh hay không?

- Liệu ông nội anh... ba anh... có chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta không?

Tôi cắn nhẹ môi hỏi anh điều tôi thắc mắc ngay từ phút đầu. Anh nhàn nhạt đáp:

- Sẽ chấp nhận.

Đơn giản như anh nói thì tôi đâu cần phải suy nghĩ. Có chút trầm xuống, tôi e dè hỏi tiếp:

- Chúng ta chỉ... là kết hôn giả... Vậy... bao lâu thì... cuộc hôn nhân này sẽ... chấm dứt?

Âm giọng lạnh lùng vang lên:

- Cô muốn bao giờ?

Tôi muốn... muốn anh là chồng thực sự của tôi, muốn anh yêu thương tôi, chỉ có tôi thôi nhưng... tôi không đủ can đảm để nói ra điều này, thế nên chỉ ậm ừ nói:

- Tôi muốn có con... chưa bao giờ tôi muốn có con như khi tôi biết mình không thể có, mỗi ngày một mong ngóng, một thèm khát... Thế nên... nếu như tôi có thể chữa khỏi được bệnh thì... tôi mong bản thân có thể tìm được một người chồng thực sự.

Có tiếng “ừm” rất khẽ từ anh, sau đó không gian lại chìm vào im lặng, thứ im lặng bức bối khiến con người khó thở. Dường như... có điều gì đó khác đi mà tôi không thể giải thích được là gì, chỉ biết thở khẽ một hơi, đưa mắt nhìn những dải đèn nhiều màu từ biển hiệu hàng quán hai bên đường. Từ lúc nào mùa thu đã thổi bay những tán lá vàng, xào xạc trên vỉa hè là xác lá bay...