Chương 7

Đúng lúc bài hát được phát là "Núi và Biển": "Tôi mong mỏi một kết thúc có hậu nhưng lại không thể trở thành chính mình".

Tôi không nói nên lời, nhất thời chỉ có tiếng nhạc êm đềm vang vọng trong xe.

Xe dừng bên đường, Lục Nghiêm mở cửa cho tôi, giúp tôi xuống xe và đứng vững, sau đó anh ấy lịch sự rút tay lại, sóng vai cùng tôi đi đến.

“Đã quá muộn rồi, tôi không yên tâm em.”

Anh ấy quá đúng mực, đến mức tôi trước cửa khu chung cư thì dừng lại và chào tạm biệt tôi: “Em lên đi, tôi đợi đèn sáng rồi sẽ đi”.

Hình như có cái gì đó nghẹn trong cổ họng khiến cho ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Tôi nắm chặt quai túi, loạng choạng lên phòng, mở cửa và ấn công tắc.

Ánh sáng lờ mờ lập lòe chiếu xuống, tôi từ cửa sổ nhìn xuống, Lục Nghiêm ngẩng đầu vẫy tay chào tôi rồi quay người rời đi.

Đêm đó, tôi lại mơ về những gì đã xảy ra ở trường đại học.

"Lau nước miếng đi."

Lục Nghiêm nói xong, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhảy khỏi ghế: “Thầy Lục, sao thầy có thể cho em 59 điểm?”

“Bị trừ 1 điểm chuyên cần.” Lục Nghiêm nhếch khóe môi, “Du Trấn, việc này chính em tự yêu cầu.”

Người đàn ông này chỉ thích nghe những lời nhẹ nhàng.

Phải mất một giây tôi mới nhận ra điều này, rồi tôi lập tức làm ra vẻ mặt đáng thương: "Thầy Lục, em biết mình sai rồi. Thầy không thể thấy em mang lại hạnh phúc cho các bạn cùng lớp trong mỗi giờ học sao, thầy có thể cho em xin lại 1 điểm này được không?"

Lục Nghiêm không nói gì, tôi kéo ống tay áo anh, hai tay chắp trước ngực và khom lưng.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Khai giảng thi lại, tôi ra đề, tôi có thể giúp em tổng hợp nội dung quan trọng.” Anh đưa tay về phía tôi: “Em có mang theo sách giáo khoa không?”

Những nội dung quan trọng của Lục Nghiêm rất hữu ích, tôi đã chăm chỉ làm các câu hỏi suốt mùa hè và cuối cùng đã vượt qua kỳ thi lại trước khi khai giảng.