Chương 12

mọi người nghe xong đều cảm thấy khó hiểu, bởi vì đề nghị của nàng làm cho người ta cảm thấy thật sự kỳ quặc, Trấn Nam Vương thấy vậy liền chủ động bước ra: "Nhị công chúa không nên nói đùa, tiểu vương gia tuổi còn nhỏ làm sao có năng lực để tỷ thí với người a."

"Vương gia yên tâm, dù sao ta cũng hơn hắn vài tuổi, so về quyền cước thì một là thiếu lễ độ, hai là dễ dàng lỡ tay. Chúng ta chỉ so bắn tên mà thôi, chỉ một mũi tên để định thắng bại. Ngươi thấy thế nào?"

Sở Nam dù sao cũng là người trẻ tuổi nên rất háo thắng, thêm nữa hôm nay hắn dành được hạng nhất trong một đám người này thì đúng là một tay công phu bắn tên chuẩn xác, vì vậy hắn vượt lên trước đáp: "Nếu nhị công chúa đã mời.. Cha, hài nhi không sợ. Hài nhi đáp ứng tiếp nhận thách thức..!" Hắn cũng không tin hắn sẽ thua trong tay một nữ tử.

"Ngươi...thật không biết tốt xấu." Trấn Nam Vương thấp giọng trách cứ.

Cao Vân Tịch quay đầu nhìn về phía Chu Nhan Tuệ đang ngồi trên đài cao, giống như cười mà không phải cười nói: " Nhan Tuệ muội muội, ngươi đồng ý với biện pháp của ta không?"

Chu Nhan tuệ nhìn nàng, môi hơi động vài cái, đáp: "Việc này....nên để phụ hoàng định đoạt."

"Phụ hoàng không phản bác thì chính là đồng ý rồi." nàng cười rồi sai người đem hai đồng tiền chia ra, mang đến buộc vào trước của hai cây đại thụ rồi quay qua nói với Sở Nam: "Chúng ta chỉ cần đứng cách xa 100 bước, ai có thể bắn cho đồng tiền rơi xuống thì người đó sẽ thắng, ngươi thấy thế nào?"

Sở Nam lớn tiếng trả lời: "Được."

Cao Vân Tịch đưa tay ra cản lại: "Bất quá, nếu đã so tài thì cũng nên có phần thưởng. Nếu ta thua ta liền đưa ngươi ngàn lượng hoàng kim.Còn nếu ngươi thua thì....Tiểu vương gia sẽ nhường lại cây roi ngựa hôm nay ngươi được thưởng cho ta, ngươi thấy được không?"

Sở Nam cắn răng một cái, gật đầu: "Được"

Hai đồng tiền được treo lên, cả đám người có mặt ở đây đều ngưng thở, ngay cả con ngựa tựa hồ cũng quên cả hí vang..

"Tuổi ngươi nhỏ hơn, nhường ngươi trước." tay phải Cao Vân Tịch phất xuống, bình thản nói.

"Vậy không khách khí." Sở Nam nóng lòng thể hiện, hắn đi đến chỗ cách xa trăm bước, giương cung cài tên. Trong nháy mắt mũi tên bay vèo ra trúng ngay trung tâm của đồng tiền, cũng đem đồng tiền từ trên cây đinh một cái rơi ra, toàn trường đấu lập tức hoan hô vang lên như sấm, hắn cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Cao Vân Tịch chậm rãi quay đầu lại nhìn lên đài cao, nàng thấy Chu Nhan Tuệ đã đứng lên, nhìn như là vô cùng khẩn trương mà siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chú kết quả bên này. nàng mỉm cười quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía đồng tiền đang đợi chính mình, nàng bỗng nhiên quay đầu lại rồi đi về phía sau 10 bước.

"Ngươi, đây là ý gì?" Khuôn mặt Sở Nam biến sắc.

Nàng tiêu sái cười cười: "Ta đã lớn tuổi hơn ngươi thì tất nhiên độ khó cũng sẽ lớn hơn một chút, nếu không chả phải là ỷ lớn hϊếp nhỏ sao?"

Nàng đứng ở đó rồi từ từ rút mũi tên, nàng chưa lắp tên mà lại quay qua đối mặt với Chu Nhan Tuệ ở trên đài.

Cao Vân Tịch cười hỏi: "Nhan Tuệ muội muội, phò mã này là ngươi muốn hay vẫn là không muốn đây?"

Nghe nàng hỏi như vậy, ánh mắt mọi người cũng vì vậy mà dời qua nhìn về phía Chu Nhan Tuệ, chỉ thấy ánh mắt của nàng lộ ra lúng túng rồi cúi đầu, nàng không muốn đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Nheo lại hai con ngươi, Cao Vân Tịch đem mũi tên lắp vào rồi chậm rãi nhắm về phía đồng tiền, đột nhiên mũi tên như tia chớp bay ra!

Mọi người mở to hai mắt nhìn, chăm chú lên kết quả. Im lặng hồi lâu vẫn không ai nói một câu, bởi vì ai cũng không ngờ kết quả sẽ như vậy.

Mũi tên của Cao Vân Tịch không giống như Sở Nam là xuyên qua đồng tiền, mà là bắn đứt ngay sợi tơ hồng buộc đồng tiền , đem sợi tơ cùng đồng tiền đều cắm vào thân cây, không chỉ như thế mà mũi tên còn cắm thẳng vào trong thân cây chỉ còn lưu lại nho nhỏ một chút lông vũ của mũi tên còn nhẹ nhàng rung rung ở bên ngoài.

Cao Vân Tịch nhẹ nhàng đi đến bên Sở Nam, từ trong tay hắn vẫn đang ngây người lấy cây trường tiên rồi nghiêng đầu, nhả ra hai chữ: "Đa tạ."

Thắng bại đã phân, nhưng mà đám người đứng ngoài xem vẫn không biết là nên hoan hô hay là tiếp tục im lặng.

Tiểu vương gia Sở Nam không chỉ mất đi cây roi ngựa mới lấy được mà còn mất đi cơ hội làm phò mã của Nhan Tuệ công chúa. Đây đối với Trấn Nam Vương phủ là một nhục nhã, nhưng nhị công chúa là người mà ngay cả Hoàng đế cũng phải đau đầu,thêm nữa nàng ở bên ngoài lập công vô số nên cũng không ai dám trêu chọc.

Trong lúc mọi người đang hai mặt nhìn nhau thì Trấn Nam Vương rộng lượng, lớn tiếng cười: "Tiểu nhi có chút tài nghệ đúng là bêu xấu trước mặt nhị công chúa, Nam nhi, ngươi trở về phải về luyện tập nhiều hơn a, xem ngươi về sau còn dám kiêu ngạo như vậy nữa hay không."

Hoàng đế cũng thừa cơ hội bắt lấy bậc thang: "Là Tịch nhi quá háo thắng, thật sự là hồ đồ."

Cao Vân Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, lần nữa nàng nhìn về phía đai cao. Nhưng chỉ thấy Chu Nhan Tuệ đã lặng lẽ đứng lên đi về phía xe ngựa của nàng, tựa hồ không muốn lưu lại thêm một khắc nào nữa.

Trên đường trở về Cao Vân Tịch cùng Cao Vân Minh đi cùng nhau, Cao Vân Minh đi bên canh vẫn còn hưng phấn trận tỷ thí vừa rồi mà nói lại: "Nhị tỷ, ngươi đúng là thật lợi hại a, về sau ta nhất định phải học tập ngươi, ta cũng sẽ bắn cung tốt như ngươi vậy.""Tương lai ngươi nhất định là một văn thần, ở trên triều trợ giúp đại ca, đây không phải rất tốt sao? Đúng không đại ca?" Cao Vân Tịch thuận miệng hỏi huynh trưởng

Cao Vân Dực đi chậm lại phía sau, lúc này hắn như có điều suy nghĩ, nhìn một bên mặt của Cao Vân Tịch chậm rãi hỏi: "Nhị muội, hôm nay ngươi gây khó dễ Sở Nam, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Vì cái gì sao?" Nàng dơ roi ngựa trong tay lên, khoái ý cười: "Đương nhiên là vì roi ngựa này rồi, bảo bối tốt như vậy ta đã cầu phụ hoàng rất nhiều lần mà không chịu cho ta, bây giờ lại tùy tiện ban thưởng cho một người khác, ta sao có thể chịu phục?"

"Chính là vì roi ngựa này sao?" bước nhanh về phía trước rồi Cao Vân Dực quay đầu lại bên người nàng nói khẽ: "Nếu ta không chắc chắn là ngươi thật sự chán ghét nàng...Ta sẽ nghĩ là ngươi ghen ghét cơ đấy."

Toàn thân Cao Vân Tịch chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cao Vân Dực: "Đại ca, đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao? nói mê sảng cái gì vậy?"

"Nếu nói ngươi ghen với Nhan Tuệ, nhưng mà ngươi lại không thích Tiểu vương gia. nếu ngươi ghen Tiểu vương gia nhưng mà ngươi cùng Nhan Tuệ lại đều là nữ tử, cho nên ta cũng biết đó căn bản không có khả năng." Cao Vân Dực lắc đầu nhàn nhạt cười.

"Ghen với Tiểu vương gia sao?" Nghe được câu này, không biết sao trong lòng Cao Vân Tịch có chút phiền muộn, nàng kéo một con ngựa ở bên cạnh qua, xoay người lên ngựa. Nàng nhẹ nhàng sờ roi ngựa rồi mãnh liệt quất vào mông ngựa, một tiếng hí vang lên con ngựa liền rất nhanh lao về phía trước mà đi.

Ở một nơi xa, chiếc xe ngựa vừa buông màn xe xuống. Đôi mi thanh tú của Cao Vân Nguyệt cau lại: "Nên bảo đại ca nói chuyện cùng nhị tỷ thôi, chuyện hôm nay là nàng cố ý đối lập với ngươi, lại còn đối nghịch với phụ hoàng. Nhị tỷ tại sao lại muốn làm như vậy?"

Chu Nhan tuệ hạ mí mắt giống như là chuẩn bị ngủ, làm Cao Vân Nguyệt thấy vậy liền đẩy nàng một cái: "Ta đang sốt ruột chuyện của ngươi mà sao ngươi lại như không quan tâm vậy?"

"Có lẽ ngươi nên tìm nhị tỷ, nói chuyện thẳng thắn một chút xem nàng rốt cuộc là muốn thế nào? Dù là đối lập ngươi thì cũng có lúc nên chấm dứt ân oán a, chẳng nhẽ muốn đối lập cả đời hay sao?"

Trong long Chu Nhan Tuệ như bị người dùng dao mở ra một vết thương vậy, nàng nhớ tới lời Cao Vân Tịch nói ở khu vực săn bắn hôm nay.

...Suốt một đời...