Chương 14

"Nhị công chúa trở về đi, sứ giả Hằng quốc đã đi yết kiến hoàng thượng rồi."

Cao Vân Tịch đến lại không gặp được thân ảnh kia, nàng thuận tay ngăn thái giám lại hỏi liền biết được tin người Hằng quốc đã đi yết kiến hoàng đế.

Nàng dơ tay lên tên thái giám kia liền cúi đầu lui xuống.

Lông mày nàng hơi nhíu lại: "Bên kia phụ hoàng vừa truyền đến tin tức, mà bây giờ bọn hắn đã đi rồi, xem ra bọn hắn rất nóng vội a."

Cao Vân Tịch vừa đi đến đại điện vừa nghĩ nguyên nhân gì mà bọn hắn lại nóng vội như vậy? nhất thời không có chú ý nên đã đυ.ng phải một nữ tử ở phía trước.

Cao Vân Tịch dù sao cũng là người tập võ, nàng chỉ lui về sau hai bước liền ổn định thân thể, còn nữ tử trước mặt thì lại như sắp ngã, nàng lập tức đi lên phía trước đỡ, hỏi han: "Ngươi không sao chứ?"

Trừ Chu Nhan Tuệ ra, thì đối với người khác Cao Vân Tịch vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn.

"Ta không sao, cảm ơn."

"Tịch nhi."

Nghe thấy tiếng gọi,Cao Vân Tịch hơi ngẩng đầu lên liền thấy một thân hình mặc long bào, nàng liền khom mình hành lễ : "Phụ hoàng."

"Vừa vặn Tịch nhi ở đây,vị này chính là Diệp Nghi công chúa của Hằng quốc , Diệp Nghi công chúa là sứ thần đến hòa đàm hai nước lần này. Ngươi mang Diệp Nghi công chúa đi vòng quanh một chút, thuận tiện nói về hiệp nghị hòa giải luôn."

Sứ giả Hằng quốc bức thiết yết kiến như thế, Hoàng đế cũng rất nghi hoặc. Lại thấy bọn hắn không có ý nhắc đến việc ký hiệp ước hòa giải mà chỉ thấy nhắc đến nhị công chúa của hắn,cuối cùng lại nói muốn Tịch nhi đưa đi tham quan hoàng cung. Mà thôi, bộ xương già này của hắn cũng không muốn giằng co với người trẻ tuổi, tuy rằng Tịch nhi có đôi khi hồ đồ nhưng ở các phương diện là việc lớn vẫn luôn rất chừng mực. Giao việc này cho Tịch nhi hắn vẫn rất yên tâm.

"Nhi thần tuân chỉ." Cao Vân Tịch sảng khoái đáp ứng, chờ hoàng thượng đi rồi nàng mới quay qua đánh giá vị Diệp Nghi công chúa này.

Nàng chỉ thấy nữ tử trước mặt với một thân váy lam đang hướng về phía nàng cười sáng lạng, dung mạo người kia nếu như ở trong một đám đông thì không quá thu hút, dung mạo mang theo năm phần cuồng ngạo, bốn phần hiểu biết, một phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc đang mỉm cười lại thêm vài phần giảo hoạt, khiến cho khuôn mặt bình thản không có gì quá đặc biệt có thêm vài phần sinh động. gió nhẹ nhàng xẹt qua làm ống tay áo của nữ tử nhẹ động, quanh thân tựa hồ có một loại hơi thở nhàn nhạt vây quanh, như có như không, như đám mây ở phía chân trời nhẹ nhàng chảy trên bầu trời, vừa mới lộ ra chân tình của mây lại bị gió cuốn đi.

"Ngươi chính là Nhị công chúa Cao Vân Tịch mà bọn họ nói? vừa rồi thật sự cảm ơn." Hạ Diệp Nghi mỉm cười một lần nữa nói cảm ơn.

"Diệp Nghi công chúa không cần khách khí, vừa rồi là ta không cẩn thận đυ.ng vào công chúa, lẽ ra là nói ta không có ý tứ mới đúng a." Cao Vân Tịch nhàn nhạt đáp, vì không thể thấy được vị quân sư thần bí kia nên trong lòng hơi có chút thất vọng.

Hạ Diệp Nghi vẻ mặt hứng thú dạt dào mà đi đến gần Cao Vân Tịch: "Nhị công chúa lớn tuổi hơn ta về sau không cần gọi Diệp Nghi công chúa nữa, cứ trực tiếp gọi Diệp Nghi là được." Trong giọng nói có chứa ý tứ làm nũng rõ ràng.

"Ừm, Diệp Nghi.. Vậy cứ gọi ta Vân Tịch là được." Cao Vân Tịch đáp lại cực nhanh, mỉm cười như gió xuân phớt qua mặt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh như nước: "Ta đưa ngươi đi vòng quanh một chút."

"Ừm, Được."

Trong suốt thời gian sau đó vấn đề các nàng trao đổi chỉ là Cao Vân Tịch giới thiệu về hoàng cung còn Hạ Diệp Nghi cũng yên tĩnh nghe, có lúc cũng sẽ chen vào vài câu. Bầu không khí lộ ra có chút nặng nề.

Thẳng đến khi hai người đi đến ngự hoa viên, Hạ Diệp Nghi nhìn thấy cái đình nghỉ mát bỗng nhiên nói: "Vân Tịch, Không bằng chúng ta đi qua đó ngồi chơi một ván cờ đi,.. ngươi thấy thế nào?"

Trong nội tâm Cao Vân Tịch nổi lên nghi hoặc, không biết vị công chúa này muốn làm gì, nhưng vẫn hữu lễ đáp: "Cũng được.. mời."

Rất nhanh liền có người hầu đặt bàn cờ lên trên bàn đá, hai người ngồi trong lương đình có từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo nhàn nhạt hương hoa. Khóe miệng Cao Vân Tịch treo lên một nụ cười mãn nguyện: "Diệp nghi, ngươi trước đi."

Hạ Diệp Nghi cũng không khách khí, nhè nhẹ cười rồi cầm lên một con cờ đen hạ xuống giữa bàn cờ.

Từ trong hộp Cao Vân Tịch lấy ra một con cờ trắng, cũng không theo thường lệ là sẽ hạ xuống bên cạnh quân cờ đen mà nàng lại tùy ý sắp xếp ở một góc.

Chân mày liễu của Hạ Diệp Nghi nhíu một cái, cũng không nói lời nào mà chỉ tiếp tục hạ con cờ tiếp theo. Thời gian trôi qua, Cao Vân Tịch cũng đã nhìn ra một chút manh mối, những quân cờ đen của đối phương đang tạo thành một trận pháp. Cùng với trận chiến cuối cùng của nàng ở Biên Thành hoàn toàn giống nhau. Nhưng trận pháp này so với lần đó càng thêm biến hóa thất thường.

Cao Vân Tịch bưng chén trà lên nhấp một miếng, có chút hăng hái nói: "Nguyên lai ngươi chính là quân sư thần bí kia?"

"Là ta." Hạ Diệp Nghi cũng không phủ nhận,cực nhanh hạ xuống một con cờ rồi tràn đày tự tin nói: " Lần trước ta có chút xem nhẹ, nhưng lần này trận pháp của ta đã được cải biến. Nhất định sẽ thắng ngươi."

"Đúng không?" Cao Vân Tịch khẽ cười, con mắt trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng: "Vậy chờ xem."

Thời gian từng chút một trôi qua, lúm đồng tiền trên mặt của Hạ Diệp Nghi cũng dần dần biến mất, cau mày chăm chú nhìn bàn cờ. Vì những quân cờ của Cao Vân Tịch tản mạn dị thường, làm cho nàng hoàn toàn nhìn không ra manh mối.

Cao Vân Tịch ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng tà mị nâng lên, không nhanh không chậm đem con cờ cuối cùng hạ xuống bàn cờ : "Ngươi thua."

Hạ Diệp Nghi ngu ngơ nhìn bàn cờ, hoàn toàn không thể tin được. Nhưng, thật sự là nàng đã thua, quân cờ sau của người nọ rất tinh diệu, nhìn qua thì thấy tản mạn nhưng lại hàm ẩn huyền cơ, có thể dễ dàng phá giải trận pháp của nàng.

Nàng vẫn tưởng rằng trận chiến lần trước thua là vì nàng chủ quan,lúc phụ hoàng nói muốn cùng Tuần quốc ký hiệp ước hòa giải nàng rất không phục.,trong khoảng thời gian từ đó đến na nàng luôn một mực nghiên cứu binh pháp, binh pháp cùng với binh lính hòa nhập vào một. Vì nàng vẫn luôn muốn đánh bại nhân vật thần kỳ luôn được dân chúng Tuần quốc tung hô, không ngờ nàng vẫn là thua, thua một cách triệt để. Xem ra lần này nàng đến Tuần quốc để thỏa thuận hòa giải chính là một quyết định sáng suốt.

Ván cờ kết thúc, Cao Vân Tịch cùng Hạ Diệp Nghi cùng đứng lên, hai người chí hướng hợp nhau, vài ngày ở chung liền giống như bằng hữu bình thường.

Mỗi ngày ở trong này, hai người ngoài việc trao đổi binh pháp ra thì cũng không quên chính sự, sau khi hòa đàm thuận lợi, hai nước chính thức ký kết hiệp nghị. Trong vòng hai mươi năm sẽ không xâm phạm lãnh thổ của nhau,chung sống hòa bình.

----------------------

Hôm nay là ngày sứ thần Hằng quốc trở về,Hoàng đế liền tổ chức một buổi tiệc ở bên trong đại điện để tiễn.

Hoàng đế ngồi trên cao, trên mặt hắn treo sự vui vẻ ,hiển nhiên hết sức cao hứng: "Diệp Nghi công chúa, chúng ta cùng nâng chén này vì hai nước rốt cuộc cũng ký kết hiệp nghị a."

Hạ Diệp Nghi hai tay nâng chén, nụ cười ưu nhã hiện ra trên mặt: "Hai nước có thể trở thành huynh đệ chi bang,là một việc rất đáng mừng, không bằng hai nước quan hệ thông gia, như vậy sẽ vui mừng gấp bội a. Hoàng Thượng thấy thế nào?" sau khi nói xong gương mặt nàng nổi lên hai mảnh đỏ ửng nhàn nhạt.

Hoàng đế nhìn Hạ Diệp Nghi rồi ha ha cười: "Như thế rất tốt, trẫm có nhiều hoàng tử như vậy không biết Công chúa muốn là vị nào?"

Bị Hoàng thượng hỏi như vậy, mặt Hạ Diệp Nghi sớm đã đỏ như có ngọn lửa đang cháy vậy: "Không phải hoàng tử, mà là...." Mấy lần nàng mở miệng nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại bị nàng nuốt xuống, cuối cùng nàng hít thở sâu một hơi rồi đem lời nói ra: " Mà là nhị công chúa Cao Vân Tịch."

Nụ cười trên mặt Hoàng đế thoáng cái bị cứng đơ, trong đại điện vừa rồi còn đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái liền yên tĩnh lạ thường, có lẽ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.