Chương 2

Bên trong sân nhỏ cùng những bông mai nở rộ, hương thơm lan tỏa trong nội viện. Dưới gốc mai có một nữ tử với làn da nõn nà, khuôn mặt như vẽ, mái tóc đen được một cây trâm ngọc búi lên ở sau ót, một cặp mắt sáng long lanh như nước. Chỉ vô tình sóng mắt lưu chuyển cũng đủ khuynh thành. Bộ váy trắng thuần khiết mặc trên người càng làm tăng thêm tư thái lung linh và mang theo vài phần thanh nhã cao quý."Lan nhi, ngươi ngẩn ngơ cái gì? Ngươi lại bị mỹ mạo chủ tử của ta làm mê đảo rồi.." Nhan Tuệ nghiêng đầu nhìn về phía hành lang có nữ tử áo vàng đang trêu đùa.

Chu Nhan Tuệ, con gái duy nhất của đại tướng quân Tuần quốc, mẫu thân chết sớm đến khi nàng hai tuổi thì phụ thân cũng chết mà trở thành nữ hài mồ côi. Đương kim thiên tử vì thấy nàng tuổi nhỏ nên đã đón nàng vào hoàng cung phong làm Nhan Tuệ công chúa, hết mực yêu thương.

Lan nhi nhếch miệng, ở trước mặt người ngoài công chúa luôn là một người cao quý, hào phóng. Chỉ có nàng là biết rõ tính tình công chúa. trừ những lúc thêu thùa liền ưa thích đi trêu chọc người khác, lúc không có người sẽ trêu chọc thϊếp thân nha hoàn là nàng đây. Nào có giống một bộ dạng công chúa.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu chiếu qua khe cửa, nhàn nhạt chiếu vào nền gạch xanh trên đá, một đôi tay thon dài đang đỡ một khung hình chữ nhật bằng trúc để thêu khăn, bàn tay khéo léo tỉ mỉ xe chỉ luồn kim thêu lên một dãy tuyết trắng trên khăn lụa.

Khăn lụa này nhìn qua không có gì khác lạ,không có bất kỳ hoa văn cùng hình vẽ nhưng cái người thêu thùa lại rất dụng tâm thêu như vậy, dường như đây là việc nàng yêu thích nhất. trừ đi khăn lụa trong tay thì bên ngoài long trời lở đất nàng cũng không bận tâm.

" Nhan Tuệ, ngươi quả nhiên ở chỗ này." tiếng cười dễ nghe như gió lướt tới, đẩy cửa vào là một người với bộ màu tím bị ánh mặt trời chiếu rọi vào khiến người đang chăm chú thêu thùa kia cũng không thể không ngừng tay, quay người lại hỏi : "Ngũ tỷ, có việc?"

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt sáng ngời như hai hồ nước, sâu kín nhàn nhạt mà tỏa ra hào quang. cho dù người ở trước mặt nàng đang mặc áo tím cũng rất diễm lệ vô song nhưng cũng không thể dời đi ánh mắt của nàng.

" Phụ hoàng bảo ngươi đến phía trước." Cao Vân Nguyệt kéo nàng đi

"Phụ hoàng có việc gì sao?"

"Nào có việc gì chứ, từ ngày chúng ta cùng Hằng quốc ngưng chiến bọn hắn đã cho rất nhiều thương nhân đến nơi chúng ta. Nhất định là có không ít đồ thú vị nên phụ hoàng muốn ngươi qua nhìn trước, đám huynh đệ tỷ muội chúng ta đang đỏ mắt chờ ngươi qua đó a."

Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ta không thích những vật kia, phụ hoàng không cần làm vậy mà."

"Phụ hoàng thương ngươi như vậy trong cung này ai so được đây.?" Cao Vân Nguyệt cười rồi chạm vào mũi nàng một cái: "Khó trách những người khác sẽ ghen ghét, khó trách nhị tỷ sẽ hận ngươi...Được rồi, được rồi không đề cập đến những người không có lương tâm kia nữa."

"Nhị tỷ trở về rồi sao?" Nàng bình tĩnh hỏi trong bắt hiện lên một chút dị sắc.

"Nhanh đi, đừng có nói đến nàng." Cao Vân Nguyệt giống như nhắc đến tên Cao Vân Tịch là sẽ bị lây bệnh gì đáng sợ vậy, ngoài miệng nói không nhắc tới nhưng lại nhịn không được nhắc đi nhắc lại: "Nhị tỷ này nha, trở về kinh lâu như vậy cũng không đến gặp chúng ta lấy một lần. nghe nói nàng một mực ở lại Hoa Mãn Lâu ở thành Tây ngay cả hoàng cung cũng không về, Phụ hoàng tức giận lắm a."

"Hoa Mãn Lâu?" Nàng khó hiểu hỏi : " Đó là địa phương nào?"

"Ngươi không biết sao? đó là thanh lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, nghe nói trong thanh lâu kia cũng không thiếu tiểu quan đâu. Bất quá đều là hầu hạ nam nhân. Người trong sạch cũng sẽ không dám đến gần chỗ đó, sợ nhiễm thanh danh không tốt trên người, huống chi nhị tỷ còn là một nữ tử. Hết lần này tới lần khác Nhị công chúa Đại tướng quân uy chấn lẫy lừng chạy đến cái nơi đó ăn chơi đàm đúm, trắng trợn bôi nhọ thanh danh của nàng, nhưng mà nàng tính tình bướng bỉnh khó ưa, ai nói cũng không nghe."

"Đại ca...Thái tử cũng không có ngăn cản nàng sao?"

"Đại ca đối với nàng trước đây đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không huyên náo quá mức cũng sẽ không nhúng tay. Hiện tại nếu như ngay cả phụ hoàng cũng không nói gì thì đại ca cũng cần gì phải nói nhiều."

Cao Vân Nguyệt nói một lúc thì cũng đã mang đến trước điện.

Bên trong bày vô số kì trân dị bảo rất náo nhiệt, Hoàng đế đang vui vẻ thấy nàng tới liền lớn tiếng nói: " Vòng mã não này bộ dạng rất hợp với Tuệ nhi, trân châu cũng vậy, còn có một đôi bình hoa đến từ trung thổ cũng để cho nàng.."

"Phụ hoàng quá bất công rồi." Cao Vân Nguyệt là người sảng khoái nên cũng sảng khoái nói :" Nhan Tuệ chưa chắc ưa thích những vật này a."

Đám người đang náo nhiệt trong điện đồng loạt xoay người nhìn các nàng, Hoàng đế thấy vậy vui vẻ bước xuống bậc thang, kéo tay một trong hai người các nàng nói với sứ thần Hằng quốc kiêu ngạo nói: " Đây chính là người ngươi nghe danh đã lâu, Nhan Tuệ công chúa."

Đối mặt với ánh mắt của cả điện đang nhìn nàng, Nhan Tuệ như là tập mãi thành quen. Nàng chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu với sứ thần.

"Tuệ nhi, đến xem phụ hoàng để lại cho ngươi những bảo vật này, ưa thích cái nào cứ chọn." Hoàng đế cao hứng vỗ vỗ tay của nàng, mang nàng đến trước những bảo vật kia để thưởng thức.

Nàng tùy ý nhìn một vòng rồi cầm lên một cái vòng ngọc trong đó: "Nhi thần rất thích cái này, bình phong phỉ thúy này ngũ tỷ rất thích, còn có bảo đao này. Phụ hoàng hi vọng ta cưỡi ngựa đánh giặc sao?"

"Tứ ca sẽ thích hợp với bảo đao này, còn có đại ca nữa. Bộ văn phòng tứ bảo (Bút, mực, giấy, nghiên) này phụ hoàng phái người đưa tới Thái tử ©υиɠ đi."

Hoàng đế nghe xong vừa cao hứng nhưng cũng lại đau lòng. Tuệ nhi từ nhỏ đều khéo léo hiểu lòng người như vậy. Từ khi hai nữ nhi của hắn đẩy Nhan Tuệ xuống nước suýt chết đuối hắn liền đối với nàng càng thêm quan tâm bảo vệ.