Chương 18: Tô thị tính kế 2

Editor: Nabiii

Vệ Uyên vừa bước vào phòng, ánh mắt của hắn dường như không nghe lời mà dừng lại trên người thiếu nữ bị ép quỳ giữa đám nữ nhân già trẻ, hai tay của nàng còn bị ép chặt sau lưng. Y phục ngày xuân đơn bạc, vai trái của nàng ẩn ẩn lộ ra huyết sắc, cực kì tương phản với bộ xiêm y màu hồng nhạt nàng khoác trên người.

Hắn lập tức cau mày, sự thương tiếc dâng lên nhanh hơn những cảm xúc khác, hắn mạnh mẽ áp xuống, chuyển tầm mắt về phía Tô thị vừa đứng dậy nghênh đón hắn, "Xảy ra chuyện gì?"

Tô thị trăm triệu lần không nghĩ tới Vệ Uyên sẽ trở về lúc này, rõ ràng nàng ta đã chọn thời điểm hắn ra ngoài thăm bằng hữu để ra tay, muốn bắt lấy nhược điểm của Thanh Đại mà không cho hắn biết. Hiện tại bị hắn bắt gặp cảnh tượng nha hoàn thông phòng của mình cùng thị vệ trong phủ thông da^ʍ, đã là nam nhân thì nhất định sẽ không bỏ qua, Lý Lượng khó mà thoát chết, Thanh Đại chắc chắn sẽ hận nàng ta, giải pháp duy nhất lúc này chính là diệt trừ nàng hoàn toàn...

Trong thời gian ngắn ngủi tiếp đón Vệ Uyên, trong đầu Tô thị hiện lên muôn vàn suy nghĩ, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Vệ Uyên, trên mặt nàng ta hiện đầy tức giận.

"Thϊếp không muốn Hầu Gia nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này, những tên hạ nhân này ỷ vào sự rộng lượng của người mà cả gan làm bậy!" Tô thị nắm lấy khăn tay, nghiêng người tránh sang một bên cho Vệ Uyên thấy cảnh tượng bên trong, Lý Lượng bị trói hai tay, trong miệng bị nhét kín khăn, còn Thúy Hồng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, "Trước đó không lâu, có nha hoàn đến báo rằng thị vệ Lý Lượng và Thúy Hồng có hành động bất chính, thϊếp thân còn không dám tin, nên đã phái Hoàng mama tới tra xét, thế nhưng lại phát hiện Thanh Đại giao phòng cho hai người kia thông da^ʍ, hiện tại nên xử trí bọn họ."

Nghe được "trong phòng Thanh Đại", lông mày Vệ Uyên khẽ động, nhìn về phía thiếu nữ vẫn luôn trầm mặc không nói gì.

Từ khi Vệ Uyên vào phòng, Thanh Đại lén liếc trộm biểu tình trên mặt của Tô thị, thấy được sự kinh ngạc nhất thời trong mắt nàng ta, kết hợp với lời nói vừa đe dọa vừa dụ dỗ vừa rồi của Hoàng mama, nàng liền biết Vệ Uyên không có trong kế hoạch của Tô thị.

Từ đây, nàng có thể biết được đại khái kế hoạch của nàng ta. Nói như vậy khế ước bán thân của nàng cùng người nhà không nằm trong tay Tô thị, Tô thị muốn lợi dụng và khống chế nàng nên đã vạch ra cái bẫy đầy sơ hở như vậy, khi bắt được nhược điểm của nàng, Tô thị liền buông lời uy hϊếp____Cho dù không có khế ước bán thân trong tay, nàng ta vẫn có thể không chế sự sống chết của nàng.

Trong lòng Thanh Đại cười lạnh, một tỳ nữ thông phòng hèn mọn thật sự không đáng để Hầu phủ phu nhân phí quá nhiều tâm tư.

Chỉ là sự xuất hiện của Vệ Uyên nằm ngoài dự đoán của Tô thị, kế hoạch này Vệ Uyên đương nhiên nhìn rõ, Lý Lượng và Thúy Hồng khó mà thoát chết, Tô thị không đạt được mục đích thì sẽ quay ngược lại kết thù với nàng, nàng suy đoán một chút liền biết Vệ Uyên do ai gọi về.

Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất lúc này, Lý Lượng và Thúy Hồng vô tội bị cuốn vào, nàng nhất định phải phá vỡ tình thế này____

"Hầu Gia, phu nhân, nô tỳ tin tưởng Lý Lượng và Thúy Hông sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, khẩn cầu Hầu Gia và phu nhân tra xét chân tướng rõ ràng." Nàng cố gắng chịu đựng cơn đau từ vai trái truyền đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu rồi lại đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

"Không còn gì để tra nữa, sự thật ở trước mắt ngươi, ngươi không thể giảo biện!" Hoàng mama trầm giọng khẽ quát.

Thanh Đại không để ý tới bà ta, ánh mắt hướng về phía Tô thị, nhìn thẳng vào nàng ta, lớn tiếng nói: "Thúy Hồng hôn mê bất tỉnh, Lý Lượng bị bịt miệng không thể nói chuyện, lời nói của người đều không có bằng chứng xác thực tội danh của bọn họ, ngay cả nha môn Trấn Phủ Tư cũng không kết án như này. Phu nhân, đây là cách quản gia của người sao?"

"Tiện nô to gan! Dám nghi ngờ phu nhân!" Hoàng mama hét lớn một tiếng, Thanh Đại chú ý tới Tô thị mơ hồ liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Vệ Uyên, hai tay nhéo chặt chiếc khăn.

"Hoàng mama, đi xuống tháo khăn trong miệng Lý Lượng." Tô thị mím môi, vẻ mặt không rõ ràng.

Khăn trong miệng vừa được lấy ra, Lý Lượng hai mắt đỏ hoe, nhưng lời nói vẫn rõ ràng: "Nô tài không có cùng Thúy Hồng thông da^ʍ! Vừa rồi là nha hoàn tên Đan kỳ nói với nô tài rằng thương thế của Thanh Đại chuyển biến xấu, nô tài mới vội vội vàng vàng chạy tới đây, vừa vào cửa liền bị hai bà tử canh giữ bên ngoài đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại đã bị trói như vậy."

Tô thị khẽ liếc Hoàng mama, "Nếu như vậy, ngươi đưa Đan Kỳ tới đây hỏi một chút."

Đan Kỳ là tiểu nha hoàn quét dọn ngoài thư phòng, bình thường cùng Thanh Đại và Thúy Hồng có quan hệ khá tốt, lúc nhàn rỗi sẽ cùng các nàng nói chuyện phiếm.

Hoàng mama nhận lệnh rời đi, Thanh Đại nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Tô thị, trong lòng có chút bất an.

Chưa đầy một khắc, Hoàng mama đã trở lại, vẻ mặt ngưng trọng.

"Phu nhân, Đan Kỳ vừa được tìm thấy trong giếng ở sân sau, nàng ta mới tắt thở không lâu."

Một cơn ớn lạnh truyền từ đầu gối xuyên thấu đến tim Thanh Đại, bao trùm toàn bộ cơ thể nàng, tuy rằng đã đoán được Đan Kỳ là người của Tô thị, nhưng nữ hài sôi nổi đùa giỡn với nàng hôm qua, hôm nay liền không còn tánh mạng, lần đầu tiên nàng thực sự nhận ra bản thân đang ở trong một xã hội phong kiến coi mạng người như cỏ rác, những người ở vị trí cao chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể đè chết nàng.

"Trong phòng Đan Kỳ, người ta phát hiện nàng để lại tấm di thư bằng máu, viết là đã sớm phát hiện những suy nghĩ bẩn thỉu của Lý Lượng về Thúy Hồng, nhưng Lý Lượng lại cho nàng rất nhiều bạc để giữ bí mật. Nàng ta đã giữ bí mật cho đến hôm nay mới bị phát hiện, nàng ta sẵn sàng lấy cái chết chuộc tội, chỉ mong bỏ qua cho gia đình nàng."

Trong lòng Thanh Đại càng lạnh hơn, vì muốn đem tội danh này đóng chắc lên người nàng, vì không muốn cho Vệ Uyên phát hiện ra kế hoạch xấu xa này, Tô thị không tiếc hy sinh một mạng người đang sống sờ sờ....

"Nhân chứng vật chứng có đủ, ngươi còn dám phủ nhận?!" Ánh mắt Hoàng mama nhìn nàng như nhìn một con kiến.

Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đen nhánh, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Vệ Uyên: "Hầu Gia, phu nhân, chuyện là có chỗ kỳ lạ, khẩn cầu Hầu Gia, phu nhân cho nô tỳ điều tra xem xét lại căn phòng này." Nàng phải bình tĩnh, đã làm chuyện xấu nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nàng quyết không từ bỏ.

Vệ Uyên không nói một lời cúi đầu nhìn thiếu nữ thiếu nữ đang quỳ dưới chân hắn, đôi vai đơn bạc của nàng khẽ run, màu máu trên vai trái đỏ rực như bông hoa mẫu đơn đang đua nở. Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đôi môi nhợt nhạt bị cắn đến bật máu, nhưng đôi mắt đen láy của nàng lại sáng ngời như một đám lửa đang rực cháy, sinh khí bừng bừng mà phản chiếu hình bóng hắn.

Nàng ở trước mặt hắn luôn là bộ dáng thận trọng, thỉnh thoảng có chút lớn mật là để chứng minh cho hắn thấy tấm lòng của nàng, hắn cũng không biết khi nàng muốn bảo vệ ai đó, sẽ có ánh mắt như vậy.

Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, hắn lại có chút ghen tị với Lý Lượng, người được nàng hết sức bảo vệ.

"Được," Vệ Uyên âm thanh lạnh lùng, khẽ gật đầu.

"Hầu Gia..." Tô thị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía phu quân của mình, trong giọng nói tràn đầy không muốn.

Vệ Uyên chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, Thanh Đại cảm thấy sức lực của hai bà tử đè nặng trên vai của nàng đã thả lỏng, nàng lập tức vùng thoát khỏi họ, có chút lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.