Chương 3: Ai thâm tình?

"Thanh Đại, ngươi dậy chưa? Có thể đi lấy nước cho ta không?" Một giọng nói lanh lảnh trong trẻo từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là tiếng đẩy cửa "cọt kẹt" đi vào phòng của nàng.

Lúc này, Thanh Đại vô cùng biết ơn thói quen xông vào mà không cần người khác cho phép của Thúy Hồng, với chút sức lực cuối của cơ thể, nàng chộp lấy chiếc trâm đơn giản bằng vàng bên cạnh gối, hơi thở mong manh nói: "Thúy Hồng tỷ tỷ, làm ơn mời Hầu Gia tới đây, chiếc trâm vàng này là của ngươi..."

Nói xong câu đó, ý thức của nàng liền chìm vào bóng tối, khi mở mắt ra lần nữa , xuyên qua hàng mi ướt đẫm mồ hôi, nàng mơ hồ nhìn thấy đứng bên cạnh giường là thân ảnh nam nhân cường tráng.

"Vì sao lại gọi ta tới đây, lang trung đâu!"

Nghe được giọng điệu âm trầm đầy uy nghiêm của Vệ Uyên, Thanh Đại mới hoàn toàn yên tâm. Nàng không muốn cùng những nữ nhân khác tranh nhau một quả dưa chuột, mà nàng cũng không muốn trở thành tiểu tam____tiểu tứ, tiểu ngữ, nhưng những điều này cũng không quan trọng bằng việc sống sót.

"Hầu Gia, Hầu Gia thứ tội, Thanh Đại tự mình nói nàng không quan tâm, cũng không muốn cho người đi gọi lang trung. Nô tỳ thấy hôm nay Thanh Đại không ra khỏi phòng, liền vội vàng tiến vào mới phát hiện nàng sinh bệnh thành ra như vậy." Thúy Hồng nói với giọng lớn run rẩy, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng. Thanh Đại nhắm hờ mắt nhìn bóng người đang quỳ trước mặt nam nhân, trách không được Thúy Hồng có thể ở lại đây lâu như vậy.

"Thôi, ngươi đi mang nước tới đây." Vệ Uyên trầm mặc một lát rồi nói, nhìn Thúy Hồng vội vội vàng vàng đứng lên rồi ra khỏi cửa, sau đó xoay người ngồi lên chiếc ghế đẩu duy nhất trong căn phòng chật hẹp.

Tầm mắt hắn chuyển đến thiếu nữ đang nằm trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt như giấy Tuyên Thành, hai gò má vốn đã không có mấy lạng thịt lại càng hóp lại, hơi thở nhẹ nhàng đến mức cơ hồ khiến người khác không thể nhận ra, nàng cũng không được tính là xuất sắc, dung mạo có phần bình thường nhưng lại có vài phần làm người khác thương tiếc. Hắn cử động chân, liền đá phải một vật cứng dưới đất, nhìn xuống liền thấy đó là ấm trà bằng đồng, bên cạnh ấm trà còn có một bãi vệt nước.

Vệ Uyên nhíu đôi mày kiếm, bệnh đến nỗi không rót được nước, còn ương ngạnh nhất quyết không mời lang trung.

Thanh Đại vừa mở mắt ra liền thấy một màn này, thấy Vệ Uyên, vẻ mặt từ khó hiểu chuyển thành hoảng sợ, sau đó cố chống đỡ thân mình muốn xuống giường.

Nàng đương nhiên là không xuống được, Vệ Uyên nhíu mày càng sâu, thản nhiên nói: "Nằm xuống đi."

Nàng liền ngoan ngoãn bất động, chỉ là khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào chiếc cằm nghiêm nghị của Vệ Uyên, ngắt quãng nói: "Hầu Gia...Thứ cho nô tỳ...Thất lễ."

"Lang trung đang tới, sau này sinh bệnh liền mời lang trung." Tiếng nói Vệ Uyên nhàn nhạt, cũng không biết nên cùng nàng nói cái gì, vì vậy chỉ có thể giải thích. Trong mắt hắn, nha hoàn thông phòng chỉ là công cụ tiết dục, ngày thường không cần tiếp xúc nhiều.

"Đa tạ Hầu Gia." Nàng tựa hồ đã lấy lại chút sức lực, thanh âm cũng không mỏng manh như trước, "Nô tỳ không có việc gì, Hầu Gia không nên nán lại chớ sinh bệnh."

Vệ Uyên cũng không rảnh rỗi đến nỗi cả ngày chỉ trông coi nha hoàn, nghe nàng nói vậy liền đứng lên: "Dưỡng bệnh cho tốt, ta đi trước."

"Hầu Gia đi thong thả."

Khi bóng dáng của hắn biến mất ở cửa phòng, Thanh Đại nhanh chóng bấm vào bảng hệ thống, nhiệm vụ nhỏ đầu tiên "Làm hắn chú ý đến sự tồn tại của ngươi." theo sau là vài từ nhỏ____"Đã hoàn thành" và số ngày bên dưới góc trái cũng đã tăng lên 20 ngày.

Như vậy là hoàn thành rồi? Phải đến khi nữ nhân của hắn dần chết đi thì hắn mới nhớ tới sự tồn tại của họ, phải không?

Thanh Đại phàn nàn, nhưng nhìn kỹ hơn vào bảng nhiệm vụ, nàng phát hiện có một nhiệm vụ nhỏ thứ hai dưới nhiệm vụ thứ nhất!

Tên của nhiệm vụ nhỏ thứ hai là: "Làm hắn ta phát hiện tình yêu của ngươi."

Cái gì...yêu?

Thanh Đại khó hiểu, nhấp vào dấu "+" trước nhiệm vụ, phần giới thiệu nhiệm vụ rất ngắn: Thứ khó cưỡng lại nhất chính là tình yêu.

Dòng thứ ba là phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ: " Số ngày còn lại 40, điểm 40, kinh nghiệm 10."

Nàng liếc nhìn thanh kinh nghiệm dưới bảng điều khiển, mặt trước chuyển sang màu đỏ, màu đỏ chưa chiếm một phần ba, trong khi mặt sau vẫn còn màu xanh.

Thanh Đại cảm thấy thân thể nhẹ đi rất nhiều, vừa rồi ốm đau nằm liệt trên giường phảng phất như chưa từng xảy ra với nàng.

Mặc dù khó tin đến đâu, nàng cũng phải chấp nhận rằng hệ thống này có thể kiểm soát sự sống và cái chết của nàng. Nếu nàng muốn sống sót, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ để đạt được những ngày còn lại.

Nàng cắn môi chặt đến mức môi dưới chảy máu, cảm giác bị một thứ kì lạ khống chế giống như bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi vô tận, khiến nàng không nhìn thấy mặt trời.

Nàng hít vào một hơi thật sâu đè nén sự bất lực trước con đường vô định phía trước, tóm lại nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, sống thật tốt!

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói, nàng vội vàng nằm xuống giường lắng nghe.

Qủa nhiên là Thúy Hồng mời lang trung tới, lang trung là lão nhân đã ngoài sáu mươi, không cần phải kiêng dè, Thanh Đại liền vươn cổ tay ra cho ông bắt mạch.

Lang y trầm tư hồi lâu, nói chút về khí huyết thiếu hụt, thân thể suy nhược do khí lạnh, sau đó kê cho nàng một đơn thuốc an thần.

Đợi Thúy Hồng dẫn vị lang trung ra ngoài, Thanh Đại nằm xuống đợi một lúc rồi lại lật người ngồi dậy, đau đầu xoa trán, nhiệm vụ thứ hai này rốt cuộc có ý gì...

Nàng một bên tự hỏi, một bên đứng dậy xuống giường, không cẩn thận đá phải ấm trà trên nền đất, nàng xoay người nhặt lên, vừa vặn đυ.ng phải vũng nước trên mặt đất.

Mặt nước mơ hồ phản chiếu đường nét xinh đẹp của thiếu nữ, nàng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cảm thấy có chút thay đổi so với khuôn mặt của nàng nhìn thấy trước đó, nàng nhìn kĩ vũng nước, nhưng nó quá mờ. Nàng đứng dậy đi tìm khắp căn phòng nhỏ, cũng chỉ tìm thấy một tấm gương đồng rõ hơn vũng nước một chút.

Hình như...mắt đã long lanh hơn nhiều?

Thanh Đại nhìn chằm chằm cho đến khi mắt nàng cảm thấy chua xót, nàng do do dự dự mà đưa đến kết luận này.

Nàng xoay người đặt ấm trà xuống bàn, lúc này mới phát hiện ra nắp ấm đã rơi xuống gầm giường, nàng lại quỳ xuống nhặt lên. Lúc này nàng lại phát hiện dưới gầm giường có một cái hòm, sau khi nhấc nắp trà lên, nàng suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống kéo cái hòm ra.

Nàng thật sự không có manh mối gì về nhiệm vụ thứ hai, cho nên xem qua đồ đạc của nguyên chủ có lẽ sẽ có chút manh mối.

Cái hòm thoạt nhìn cũ kĩ nhưng bên trên lại sạch sẽ không một hạt bụi, chắc thường xuyên được nguyên chủ lau dọn,

Thanh Đại thấp giọng xin lỗi, mở cái hòm ra.

Trong hòm có sáu đôi giày và một cuốn sách hình như thường xuyên lật mở, nàng nhặt từng đôi giày lên kiểm tra, đế hơi thô, màu vàng. Trong khi hai cặp ở giữa trông mới hơn, thì hai cặp ngoài cùng bên phải là mới nhất.

Đế giày được thêu rất dày, điều đặc biệt nhất là mặt ngoài của mũi giày lòa hoa văn rồng mây kín đáo, còn mặt trong của mũi giày được thêu đầy các nút thắt an toàn.

Kích cỡ của đôi giày này chắc chắn dành cho nam nhân trường thành, này không phải là...

Thanh Đại đầu tiên đem đôi giày trả về chỗ cũ, sau đó cầm cuốn sách lên, trên bìa sách thì không có gì, nàng liền lật mở cuốn sách ra xem.

Mở ra nàng mới phát hiện đây không phải một cuốn sách, mà là một bản thảo do chính nguyên chủ tự viết. Chữ rất đẹp, mỗi trang đều là công thức làm các loại điểm tâm, bánh hoa quế, bánh kê, bánh lừa, bánh Poria...nguyên liệu, cách làm và nhiệt độ đều tỉ mỉ.

Mà mỗi loại điểm tâm sẽ có vài dòng chữ nhỏ điều chỉnh hàm lượng đường: Hầu Gia thích vị ngọt, cho thêm một phần ba lượng nữa. Trọng lượng các thành phần khác đều được ghi theo khẩu vị của Vệ Uyên.

Thanh Đại trầm mặc mà khép lại bản thảo, xem ra tình yêu ám chỉ tình yêu của nguyên chủ.