Chương 33: Hỏng xe giữa đường

"Bảo người đó vào đi."

Một phút sau cánh cửa mở ra, Hạ Thư Hinh ngước mắt lên, đập vào mắt cô là một cô gái cao 1m68, khoác lên mình bộ vest thuộc nhãn hiệu Gucci, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên phong thái bình tĩnh, tự tin. Cô cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, trong đầu cô chợt xẹt qua hình ảnh nào đó đã bị bỏ xót. Hóa ra đã từng gặp cô ấy ở câu lạc bộ. Chỉ là cách trang điểm ngày hôm ấy và hiện tại quá khác biệt khiến cô nhất thời chưa nhận ra.

Cô nhìn người phụ nữ mới gặp cách đây không lâu hiện tại gặp lại một người là nhà tuyển dụng, một người là ứng viên đến phỏng vấn. Nét kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt cô.

Hạ Thư Hinh trấn tĩnh bản thân, nhẹ nhàng cất tiếng: "Chào cô Lục Hy Tuyết. Mời cô ngồi."

"Lời đầu tiên, cho phép tôi được gửi lời chào đến văn phòng và giám đốc Hạ vì đã tin tưởng và trao cho tôi cơ hội phỏng vấn này. Tôi là Lục Hy Tuyết, năm nay 26 tuổi. Tôi đã có năm năm kinh nghiệm làm việc trong các tập đoàn lớn liên quan đến lĩnh vực thiết kế. Tôi sử dụng thành thạo các phần mềm thiết kế chẳng hạn như 3dsmax-Vray, Autocad, photoshop, Sketchup. Trình độ ngoại ngữ của tôi rất tốt và thành thạo ba thứ tiếng Anh, Đức, Pháp. Tôi mong muốn được phát triển bản thân trong môi trường năng động và chuyên nghiệp như văn phòng mình, đồng thời dùng kiến thức, kỹ năng và kinh nghiệm tích lũy được để nhanh chóng hòa nhập, học hỏi và cống hiến cho văn phòng những thành tích tốt nhất."

Hạ Thư Hinh vừa nghe màn giới thiệu trôi chảy lưu loát của cô gái vừa quan sát phong thái tự tin, nét mặt nghiêm túc khi giới thiệu bản thân của Lục Hy Tuyết.

Ánh mắt cô bất chợt lóe lên.

Chờ cô ấy nói xong cô mới lên tiếng hỏi: "Trong CV xin việc tôi thấy cô Lục đã hoàn thành rất nhiều các dự án lớn nhỏ trong các tập đoàn lớn. Mức lương và đãi ngộ có thể nói là tốt hơn văn phòng nhỏ của chúng tôi. Vậy lý do gì làm cho cô Lục nghỉ việc ở tập đoàn cũ và ứng tuyển vào văn phòng làm việc chúng tôi nhỉ?"

Lục Hy Tuyết khẽ mỉm cười, trả lời: "Rất đơn giản, tôi chưa có kinh nghiệm nhiều ở vị trí này nên muốn thử sức ở vị trí trợ lý nhà thiết kế nội thất."

Hạ Thư Hinh: "Động lực thúc đẩy cô quyết định theo đuổi ngành thiết kế là gì? Nguồn cảm hứng lớn nhất của cô là gì?"

Lục Hy Tuyết mỉm cười, trả lời ngắn gọn: "Philippe Starck là một trong những nguồn cảm hứng lớn nhất cho những thiết kế nội thất của tôi, đặc biệt là khi tôi muốn thiết kế ra những căn phòng xa hoa và hiện đại."

Đáy mắt Hạ Thư Hinh lướt qua tia sáng. Cô tiếp tục hỏi: "Theo cô thấy thì thẩm mỹ quan trọng hay tính thiết thực quan trọng? Tại sao?"

"Tôi sẽ không vì đẹp mà quên đi tính thiết thực và tôi luôn tin rằng tôi có thể dung hòa được 2 điều đó để tạo ra những thiết kế thành công."

Cứ thế trong phòng rộng lớn hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau. Một người hỏi, một người đáp, trả lời lưu loát toàn bộ các câu hỏi mà đối phương đưa ra. Rõ ràng trước khi đến đây Lục Hy Tuyết đã có sự chuẩn bị trước cho buổi phỏng vấn này.

Bất kể Hạ Thư Hinh có đưa ra câu hỏi nào hay tình huống khó để thử thách cô ấy thì cô ấy đều đáp lại rất trôi chảy, các câu trả lời cô ấy nói ra làm cho Hạ Thư Hinh vô cùng hài lòng.

Khi buổi phỏng vấn kết thúc, Hạ Thư Hinh bảo cô ấy trở về nhà chờ đợi kết quả sau 2 ngày. Trước khi Lục Hy Tuyết rời khỏi phòng chợt cất tiếng: "Giám đốc Hạ, tôi nghe nói văn phòng mình đang thiết kế, thi công, xây dựng trường học ở trên vùng núi xa xôi hẻo lánh thường xuyên xảy ra động đất cho các bạn nhỏ ở vùng đất ấy có cơ hội học tập và phát triển…Tôi cũng muốn cùng quý văn phòng tham gia dự án này. Rất mong sẽ có cơ hội hợp tác, đồng hành với giám đốc Hạ và mọi người không chỉ dự án này mà các dự án trong tương lai cũng vậy. Tạm biệt!"

Nghe cô ấy nói xong, Hạ Thư Hinh khẽ nhướng mi, lời nói như đùa như không: "Làm trợ lý của tôi, rất cực đấy?"

Lục Hy Tuyết khẽ bật cười: "Một người nhân viên chăm chỉ sẽ không ngại vất vả, và không ngừng học hỏi nỗ lực từng ngày."



Hạ Thư Hinh tăng ca đến 8 giờ tối mới thu dọn tài liệu trên bàn chuẩn bị rời khỏi văn phòng, đột nhiên ánh mắt dừng lại trước tài liệu về Lục Hy Tuyết. Đôi mắt cô nheo lại, không biết là nghĩ gì, vài giây sau mới thu hồi ánh mắt đem tài liệu để vào ngăn bàn, rời khỏi văn phòng làm việc.

Lái xe được nửa đường không hiểu tại sao cô lại không thể lái tiếp được nữa.

Hạ Thư Hinh tắt máy, đẩy cửa bước xuống xe, nhìn bánh xe đã bị đinh trên đường cắm vào, cô thở dài.

Hạ Thư Hinh nghĩ vài giây rồi quay trở lại xe, lấy điện thoại gọi cho Lăng Thiếu Hàn, cô gọi được 2 cuộc, không thấy đối phương bắt máy, nhìn phần trăm pin hiển thị trên màn hình là 1%, cô vội vàng vào trong xe tìm xem có mang sạc dự phòng không, tìm mãi vẫn không thấy cô liền vỗ nhỏ cái đầu mình một cái.

Hôm nay sao lại đen đủi vậy nhỉ?

Hạ Thư Hinh tận dụng 1% pin cuối cùng gọi lại lần nữa cho Lăng Thiếu Hàn nhưng khi ấn vào tên hiển thị thì màn hình chợt tối lại.

Hết pin thật đúng lúc!

Hạ Thư Hinh ảo não, cô nhìn xe cộ qua lại trên đường, nghĩ một hồi rồi trơ toại xe lấy túi xách và điện thoại tắt xe, đứng ở bên lề đường định bắt taxi về nhà, nhưng không biết là do hôm nay ra ngoài không xem lịch hay cô có thù oán gì với taxi mà vẫy bao nhiêu chiếc xe qua đường vẫn chẳng thấu chiếc xe nào dừng lại.

Đúng lúc cô đang không biết làm thế nào, thì đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Cánh cửa xe mở ra, mượn ánh đèn neon cô nhìn thấy một dáng người khá cao lớn xuất hiện trước mắt.

Hạ Thư Hinh vốn không định quan tâm đối phương, định nói là anh tránh hết tầm mắt của tôi rồi thì chất giọng hòa nhã của đối phương cất lên bên tai.

"Cô gì ơi, có cần giúp đỡ không?"

Cùng lúc này tại một căn biệt thự rộng lớn nằm ở ngoại ô thành phố.

"Cạch."