Chương 24

“Cậu có chắc chắn chính là cô ta không?” Dương Phong đánh giá Bạch Xu Hòa một hồi, trên người cô mặc đạo bào mà ông ta rất quen thuộc, trên tay còn cầm một thanh kiếm gỗ. Cách ăn mặc này thường nhìn thấy ở bộ phận bọn họ.

Ông ta hơi nghi ngờ, người phụ nữ này rốt cuộc có phải là yêu quái không? Bộ dáng chính phái lạnh lùng này, nhìn không giống lắm. Ánh mắt đối phương nhẹ nhàng lướt qua, rõ ràng không lộ ra một tia dữ tợn nào, nhưng áp lực xung quanh ông ta tăng lên rất nhiều.

Trực giác nói cho ông ta biết, người phụ nữ này không đơn giản.

“Chính là cô ta, đội trưởng Dương, ông mau tới bắt cô ta đi, cô ta chiếm giữ thân thể vợ tôi rất lâu rồi.” Trần Minh có chút sốt ruột, nhưng lần này hắn hoàn toàn không sợ hãi nữa.

Dương Phong là cao thủ ở bộ phận đặc biệt, bắt một con yêu quái chẳng phải là quá dễ dàng à. Nếu mà tới cả bộ phận đặt biệt cũng không có cách nào bắt được yêu quái thì từ lâu yêu quái đã ngự trị đất nước, làm mưa làm gió rồi.

Dương Phong khẽ gật đầu, dẫn người đi về phía Bạch Xu Hòa. Trên thực tế bị Bạch Xu Hòa nhìn chằm chằm, mỗi bước đi của ông ta đều có chút khó khăn. Những người làm ngành này đối mặt với nhân vật nguy hiểm luôn có chút nhạy cảm.

Trông ông ta có vẻ rất trẻ nhưng tuổi tác thực tế cũng lớn rồi. Ông ta đã từng trải qua không ít sinh tử lẫn sóng gió, nhưng chưa từng gặp người nào khiến ông ta trở nên sợ hãi chỉ vì một cái nhìn bình thường cả.

“Cô là Bạch Xu Hòa đúng không?”

“Đúng vậy.”

Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, tìm một lý do nói muốn đưa Bạch Xu Hòa đi trước để phối hợp điều tra vụ án, còn lấy giấy chứng nhận của mình ra. Giấy chứng nhận chắc chắn là thật, người bình thường nếu nhìn thấy nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng Bạch Xu Hòa chỉ nhìn lướt qua nó sau đó hỏi: “Là vụ án gì? Xảy ra khi nào? Mỗi ngày trừ lúc tôi đưa đón con trai thì tôi đều ở đây cho học viên luyện kiếm, khoảng thời gian này không gặp phải chuyện gì cả.”

Xem ra không phải là người dễ bị lừa.

Dương Phong nghiêm mặt: “Cái này là cơ mật, trước hết cô đi cùng bọn tôi về để phối hợp điều tra, tự nhiên sẽ biết thôi.”

“Tôi nghĩ các người đang lừa tôi.” Bạch Xu Hòa bày tỏ sự nghi ngờ của mình mà không chút do dự.

“Cô Bạch, nếu cô không phối hợp chính là đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ...”

“Vậy ông lấy bằng chứng ra và tới bắt tôi đi, lệnh bắt giữ của ông đâu? Nếu tôi thực sự có tội các người có thể trực tiếp bắt tôi. Tôi không có cản trở các người thi hành công vụ, chỉ là hoài nghi tại sao tôi lại dính vào một vụ án, các người vừa tới liền muốn tôi đi cùng các người, tôi không muốn đi thì lại nói tôi cản trở thi hành công vụ, tôi có thể nghi ngờ các người đang lạm dụng công quyền hay không?”

Dương Phong: “...” Không dễ chơi!

“Cô Bạch, chúng tôi không hề có ý xấu.”

“Người có ý xấu, sẽ nói bản thân có ý xấu sao?”

Khi mà Dương Phong còn đang cảm thấy bất lực, đột nhiên Bạch Xu Hòa cười với ông ta, tiến gần về phía ông ta một bước, nhỏ giọng nói: “Trần Minh kêu ông tới bắt tôi đúng không? Biết điều thì mau đi đi, mấy người các ông cộng lại cũng không phải đối thủ của tôi. Cán bộ thanh liêm thì không can dự việc nhà, chuyện này mấy người không quản nổi.”

“Nhưng mà cô Bạch, cô không còn là cô Bạch lúc trước đúng chứ? Cho dù thế nào cô cũng không nên chiếm giữ thân thể người vô tội, chuyện như vậy chúng tôi bắt buộc phải quản lý. Trừ khi cô Bạch tự động rời đi.” Dương Phong nhỏ tiếng hỏi.

Bây giờ yêu quái cũng nói đạo lý với ông ta rồi, Dương Phong cũng không dám tùy tiện động thủ, có thể khuyên bảo thì khuyên bảo đã, nhỡ đâu khuyên bảo được thì sao, quan trọng là ông ta thực sự đánh không lại cô.

“Ông thực sự muốn bị đánh mà.”