Chương 29

Khi nhìn thấy Trần Minh ở trong đồn cảnh sát, gương mặt của hai người đều nóng bừng. Ngày thường Phương Cúc Lan vẫn luôn phách lối hung hăng, thế nhưng đứng ở nơi này cũng cảm thấy thấp thỏm không yên kèm theo một chút sợ hãi, đương nhiên là bà ta cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, bà ta có cảm giác như có rất nhiều người đang cười nhạo bà ta.

Vẻ mặt của Trần Tông Bình cũng rất nặng nề, khi nhìn thấy Trần Minh thì sắc mặt lại càng xấu hơn nữa.

Trần Minh vô thức hỏi: “Bố mẹ, tại sao bố mẹ lại đến đây? Xu Hoà đâu?” Tại sao con yêu quái kia lại không đến, rõ ràng là hắn đã báo cho cảnh sát số điện thoại của cô ta mà, tại sao lại là bố mẹ của hắn tới đây chứ.

Trần Tông Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông ta hỏi ngược lại Trần Minh: “Chẳng phải là con bé đã dẫn Hạo Thần tham gia trại hè do trường học tổ chức rồi sao?”

Cái gì?

Trần Minh trợn mắt há hốc mồm, tham gia trại hè từ lúc nào thế?

“Sao vậy? Chẳng lẽ con không biết chuyện đó?” Qua tìm hiểu vừa rồi, Trần Tông Bình biết được rất nhiều thông tin, ông ta nói: “Bố nghe đồng chí cảnh sát ở đây nói rằng hơn nửa tháng nay mỗi ngày con tan sở thì đều qua bên đó chơi, việc ấy có đúng hay không? Con tiến bộ quá nhỉ!” Trần Tông Bình tức giận không chịu được, ông ta thẳng tay tát Trần Minh, khi ông ta muốn tát thêm cái nữa thì bị cản lại.

Nửa tháng sau, Bạch Xu Hoà dẫn theo Trần Hạo Thần trở về nhà.

Cả gia đình đều đang ở nhà chờ cô, họ hàng đều đã biết chuyện Trần Minh tụ tập đánh bạc và chơi gái rồi, cũng không biết là ai đồn cho bọn họ nữa.

Dường như Trần Minh đã trở nên dày dặn kinh nghiệm hơn, hắn đối diện với nhiều người như vậy mà cũng không hoảng hốt một chút nào cả. So với con yêu quái Bạch Xu Hoà này thì hắn thật sự không sợ bất cứ thứ gì.

“Nếu như em cảm thấy không thể chấp nhận được, vậy thì chúng ta ly hôn đi, chuyện này đúng là do anh sai.”

Lý do mà Trần Minh không sợ là vì hắn đã nghĩ ra được một biện pháp hoàn hảo rồi.

Hiện giờ hắn đã dơ bẩn như thế, vậy thì hắn có thể thuận lợi ly hôn với con yêu quái Bạch Xu Hoà này đúng không?

Bạch Xu Hoà liếc Trần Minh, cô biết rõ dự định trong lòng Trần Minh. Ly hôn hay không ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả, cô cũng không định tìm bạn đời mới, việc cần làm mỗi ngày cũng chỉ là đưa đón Trần Hạo Thần rồi đi dạy kiếm thuật cho học viên mà thôi, thời gian còn lại đều dành để tu luyện.

Đối với Trần Minh thì ly hôn giống như là giải thoát, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng như thế được chứ.

Bạch Xu Hoà vẫn không nói gì, mẹ của cô là Từ Ngọc lại lên tiếng: “A Minh vẫn luôn rất ngoan mà, mẹ thấy đứa nhỏ này chỉ là sơ suất đi nhầm đường mà thôi, quá nửa là bị người khác dạy hư, có ai mà không có lúc mắc sai lầm đâu chứ? Chỉ cần thằng bé biết sửa đổi thì vẫn là đứa trẻ tốt thôi.”

Lần này Phương Cúc Lan cũng không còn hung hăng như trước nữa, bà ta còn nắm tay Bạch Xu Hoà an ủi cô rằng: “Xu Hoà à, chuyện này đúng là A Minh không đúng, mẹ đã dạy dỗ thằng bé rồi, sau này mẹ cũng sẽ giám sát nó, con tha thứ cho nó lần này đi. Mẹ tin chắc là những người kia đã dạy hư A Minh của mẹ, bản tính của nó không xấu đâu.”

Những người khác cũng gật đầu ủng hộ, bọn họ vẫn giống như lúc trước, tôi một câu chị một câu nói tốt cho Trần Minh.

Trần Hạo Thần trốn ở trong phòng, nó nhẹ nhàng kéo cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy mọi người đang giải thích giúp bố vừa mới mắc lỗi, nó muốn đẩy cửa đi ra thế nhưng nó lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh của mẹ, mẹ còn ra hiệu không cho nó được đi ra ngoài, nó vội vàng rụt cổ nép người vào trong phòng.

Trần Minh không hề vui vẻ chút nào cả, hắn cực kỳ không hiểu, hắn đã dơ bẩn như thế rồi, hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy vì sao mấy người này còn muốn khuyên Bạch Xu Hoà tha thứ cho hắn?

Trần Minh nhìn Bạch Xu Hoà với ánh mắt trông mong, ánh mắt của hắn giống như đang nói: Yêu quái à, tôi đã dơ bẩn như thế rồi, cô là yêu quái kiêu ngạo mà, cô mau nói rằng cô không tha thứ cho tôi rồi muốn ly hôn với tôi đi!

“Xu Hoà à, con xem A Minh không hề giải thích câu nào luôn kìa, nó chỉ mãi nhìn con mà thôi, nó đáng thương biết bao nhiêu, con tha thứ cho nó một lần đi mà.” Phương Cúc Lan lau nước mắt nói tiếp: “Con không nể tình A Minh thì con cũng phải nể tình Hạo Thần chứ, đứa nhỏ còn bé như thế mà.”

“Đúng vậy, A Minh vẫn luôn nhìn con đấy, Xu Hoà à con tha thứ cho nó đi.”

Trần Minh vô cùng bất lực, cầu xin mọi người đó, không cần phải giải thích giúp hắn đâu mà, yêu quái kia, dù sao thì cô cũng phải kiên trì với lập trường của cô đó, hắn đã dơ bẩn và không thể nào tha thứ được nữa rồi.