Chương 10

Ngày hôm sau, sau khi Minh Thiên Yên đưa Lệ Cảnh Việt đến trường, cô cũng trở lại trường học.

Những người khác đều ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, đây là Minh Thiên Yên người đã không tham gia kỳ thi giữa kỳ!

Minh Thiên Yên không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên của người khác, cô đã từng đặt tất cả tâm tư của mình lên người Hàn Trạm Dật, cô không quan tâm gì đến người khác cho nên bây giờ cô không phải đối phó với sự nhiệt tình của họ.

Chỉ là sau khi lấy ra vài cuốn sách sạch sẽ trên bàn, sắc mặt cô tối sầm lại.

Cô biết mình học kém nhưng không ngờ lại tệ đến thế!

Sau khi lật xem nội dung một lúc, cô bỏ cuộc.

---Cô chỉ mất một phút từ khi bắt đầu đến khi bỏ cuộc.

Cô đã không học từ khi học cấp hai, cho nên đối với cô những cuốn sách giáo khoa cấp ba này giống như một cuốn sách thần thánh vậy.

Quên đi, cô nên quay lại tìm gia sư và học lại từ đầu.

Nhìn thấy cô lấy điện thoại di động ra, những người khác đều lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là như vậy".

Sở dĩ Minh Thiên Yên quay lại trường học nhất định là vì lời Hàn gia nói phải không? Dù sao thì nhà họ Hàn cũng là một gia tộc có tuổi đời hàng trăm năm.

Nhà Minh tuy là người giàu nhất nhưng rốt cuộc họ vẫn là những người giàu mới nổi. Nếu Minh Thiên Yên muốn xứng đôi với Hàn Trạm Dật, thành tích của cô ấy có thể không tốt nhưng biểu hiện của cô ấy cũng phải đẹp mắt một chút chứ?

Minh Thiên Yên không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô tiếp tục sử dụng điện thoại di động để tìm hiểu thông tin bên ngoài ở thế giới này.

Trước đây, tất cả suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào Hàn Trạm Dật. Làm sao cô có thể biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì? Nếu bây giờ cô muốn làm chút vệc gì cũng không thể cái gì cũng không hiểu.

Vì Minh Tuấn Hành xây tặng một số tòa nhà cho trường học, vi thế nên các giáo viên đã làm ngơ trước hành động công khai chơi điện thoại di động trong lớp học của Minh Thiên Yên, miễn để cho cô làm phiền người khác.

Trước khi cô kịp nhận ra hành động của mình là không đúng thì đã là buổi trưa rồi, Minh Thiên Yên nhét sách vào ngăn bàn, đứng dậy rời đi.

Cô định đi gặp Lệ Cảnh Việt để ăn trưa.

Nhưng khi đến cổng trường trung học số 1, vẫn chưa thấy Lý Cảnh Việt tan học.

Sau một hồi loay hoay, nhân viên bảo vệ mới cho cô vào trường vì khuôn mặt xinh xắn.

Nhưng khi cô đến lớp học của Lệ Cảnh Việt, trong đó không còn nhiều người. Hầu hết mọi người đều đã đi ăn trưa.

Bạn học xin hỏi một chút, Lệ Cảnh Việt có ở đây không?" Minh Thiên Yên chỉ có thể hỏi bạn học trong lớp cậu.

"Lệ Cảnh Việt?" Bạn nữ đỏ mặt, sau đó cảnh giác nhìn cô, kiên quyết không để bị vẻ đẹp của cô đánh lừa, "Cô là ai?"

"Ồ, tôi là chị gái của cậu ấy." Minh Thiên Yên mặt không đổi sắc trả lời.

"Chị?"

Bạn nữ sửng sốt rồi thán phục.

Cả hai chị em đều rất đẹp, cha mẹ bọn họ cũng thật giỏi sinh nở!

"Bạn học?" Minh Thiên Yên vẫy tay trước mặt cô bé.

Bạn nữ cùng lớp định thần lại nói: "Cậu ấy vừa đi ra ngoài với mấy người bạn, trong đó có một người... hình như là anh trai cậu ấy?"

Nói đến đây cô bé có chút bối rối.

Lệ Cảnh Việt thực sự có một anh trai và chị gái? Gia đình của họ có bao nhiêu người con vậy? Tuy nhiên, người anh kia nhìn bề ngoài rất bình thường, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều!

"Anh trai ư?" Minh Thiên Yên cau mày, trong lòng có chút bất an, lập tức hỏi: "Em có biết bọn họ đi đâu không?"

"Bọn họ hinh như đi tới công viên cạnh trường"

Cô bé đối với chuyện này rất có ấn tượng. Bởi vì khi mọi người đang vội đi tới căng tin trường ăn trưa thì bọn họ lại đi về hướng ngược lại, rất khó để người khác không chú ý tới việc này.

Đặc biệt hôm nay Lý Cảnh Việt đột nhiên lộ ra dung mạo đẹp trai như vậy, mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu cảm khái. Điều quan trọng nhất là vừa rồi trước khi rời đi, cậu đã mỉm cười với cô!

Nếu không, cô sẽ không biết Lệ Cảnh Việt đã đi đâu.

"Được, cảm ơn." Minh Thiên Yên mỉm cười với cô ấy rồi xoay người rời đi.

Bạn nữ cùng lớp Lệ Cảnh Việt bị nụ cười của cô làm cho bất ngờ đến mức mặt đỏ bừng.

Tại sao hai chị em nhà này lại đẹp mắt đến vậy?

Minh Thiên Yên nhanh chóng chạy đến công viên, lúc này mọi người đang ở căng tin hoặc ký túc xá cho nên đường đi rất vắng vẻ.

Vừa đến cổng công viên, cô đã nghe thấy tiếng đánh đập và tiếng chửi mắng từ bên trong truyền đến, cô lập tức tái mặt nói: "Mau dừng tay!"

(Hết chương)