Chương 9

Sau khi nhận được thông báo chuyển tiền, tâm trạng của Minh Thiên Yên rất phức tạp.

Kiếp trước, cô là một dược sư hiếm có, phụ thân cung kính hơn là yêu thương cô như một đứa con gái, có quá nhiều thứ tình cảm lẫn lộn trong đó, hoàn toàn khác với tình yêu thương của Minh Tuấn Hành.

Thật đáng tiếc khi Minh Tuấn Hành đánh giá quá cao bản chất con người của Hàn Trạm Dật.

Sau khi cất điện thoại di động đi, Minh Thiên Yên đưa Lệ Cảnh Việt lên lầu, "Cậu cứ yên tâm sống ở đây."

Biệt thự của gia đình họ Minh có diện tích cực kỳ rộng lớn, có những khu vườn và nhiều tiện ích khác nhau trong đó. Có thể nói, đây là một trang viên tư nhân. Dù sao thì nhà họ Minh cũng là một trong những gia tộc giàu có nhất thành phố.

Căn phòng mà Minh Thiên Yên sắp xếp cho Lệ Cảnh Việt ở ngay bên cạnh phòng cô.

Nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ và sang trọng, ánh mắt Lệ Cảnh Việt khẽ lóe lên, "Cảm ơn cậu Yên Yên."

Nhìn nụ cười ngoan ngoãn của cậu, Minh Thiên Yên nhịn không được vươn tay ra sờ đầu cậu, "Không cần khách khí!"

Bị cô sờ đầu, thân thể Lệ Cảnh Việt cứng đờ trong chốc lát, sau đó cậu thả lỏng người ra.

Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt nên Minh Thiên Yên hoàn toàn không nhận ra.

Tuy rằng hai người bằng tuổi nhau nhưng Lệ Cảnh Việt vẫn lớn hơn cô vài ngày tuổi. Ai mà biết được tuổi thật của cô không chỉ kém mà còn hơn cậu những 2 tuổi chứ?

Minh Thiên Yên không muốn coi cậu như một người em trai nhưng ai bảo ánh mắt của cậu quá mức sạch sẽ chứ? Nó sạch sẽ đến mức cô cảm thấy nếu trêu đùa cậu thì quả thực là đang phạm tội!

"Trước tiên cậu hãy đi nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp."

" Được."

Lệ Cảnh Việt ngoan ngoãn gật đầu. Tuy nhiên, trước khi Minh Thiên Yên rời đi, cậu đã túm lấy mép áo của cô.

"Có chuyện gì vậy?" Minh Thiên Yên bối rối.

"Ngày mai là thứ Hai."

"Ừ." Vậy thì sao?

“Tôi còn phải đi học.”

Minh Thiên Yên: "? ? ! !"

Đi học?!

Minh Thiên Yên thiếu chút nữa đã quên mình còn là một học sinh, hơn nữa lại còn là học sinh lớp mười hai!

Nhớ lại điểm số của mình, Minh Thiên Yên sắc mặt tối sầm. Ở thế giới này cô là một học sinh cá biệt có thành tích kém nhất lớp!

Mặc dù cô không cần học giỏi thì có thể về thừa kế tài sản kếch xù của cha mình.

Nhưng Lệ Cảnh Việt không như vậy. Dẫu sao gia cảnh của cậu rất bình thường chưa kể cậu lại có khuôn mặt đẹp trai vậy nên cậu phải tự phấn đấu để vươn lên.

Nếu muốn bảo vệ mình cậu phải tiến lên. Nếu cậu muốn tiến lên cậu không thể không học cho được.

"Vậy cậu học trường nào?" Minh Thiên Yên hỏi.

Lệ Cảnh Việt cúi đầu nhìn cô, gương mặt đẹp trai đỏ ửng ở dưới ánh đèn tỏ ra càng diu dàng, biểu tình ôn nhu lấy lòng cô, "Nhất trung."

"Nhất trung? Vậy cậu học ở gần trường của tôi rồi." Minh Thiên Yên cười, "Chúng ta có thể cùng đi học với nhau."

Trường Nhất Trung của Lệ Cảnh Việt và trường Cao Trung của cô nằm trên cùng một con đường, hai trường chỉ cách nhau có vài trăm mét.

Trường Cao Trung là một trường trung học tư thục của quý tộc, học sinh ở đó nhà giàu có hoặc thuộc dòng dõi của những gia đình quý tộc. Tuy nhiên, cũng có một số học sinh đặc biệt được tuyển vào nhờ đạt thành tích tốt.

Trường Nhất Trung là trường có thành tích học tập tốt nhất ở Vân Thành, với số lượng học sinh đăng ký các khóa học hàng năm nhiều hơn gấp mấy lần so với các trường khác cộng lại.

Có thể tiến vào Nhất Trung rõ ràng thành tích của Lệ Cảnh Việt rất tốt.

"Vậy cậu sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng tôi đến trường." Minh Thiên Yên nói.

" Được." Lệ Cảnh Việt gật đầu.

Sau khi tiễn Minh Thiên Yên rời đi, Lệ Cảnh Việt đóng cửa lại, đi vào phòng tắm.

Một lát sau khi cậu ngẩng đầu lên, khí chất của khuôn mặt trong gương đã thay đổi hoàn toàn!

Nếu trước kia nói cậu là một tiểu yêu tinh vô hại thì bây giờ cậu đã là biến thành một đại ác ma vô cùng đáng sợ!

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt và ngũ quan đó nhưng lúc này trông cậu có vẻ u ám và đáng sợ. Đôi mắt đen tuyền dường như là một vực sâu có thể nuốt chửng mọi thứ vào bên trong. Tuy cậu đứng dưới ánh đèn rực rỡ nhưng ánh sáng xung quanh dường như bị nuốt chửng vào và không để lại chút tia sáng nào.

Cậu cúi đầu nhìn đôi bàn tay có khớp xương rắn chắc nhưng vẫn còn lộ vẻ mềm mại của mình, sau đó đưa tay chạm vào khuôn mặt mịn màng không tì vết, nhếch khóe miệng lên.

Nụ cười mỉm từ từ mở rộng cho đến khi nó trở nên điên cuồng và đáng sợ.

Phòng tắm trống trải vang lên những tiếng cười bệnh hoạn khiến người ta rùng mình.

Chờ Lệ Cảnh Việt bình tĩnh lại, hơi mù do nước nóng tỏa ra xung quanh cậu đã tan hết.

Cậu chớp mắt nhìn vào gương, ngoan ngoãn mỉm cười rồi trở lại hình dáng một cậu bé đáng yêu vô hại như trước.